Chương 43.1: "Anh yêu em." "me too"

Ngay cả khi Trì Vân Phàm chưa từng gặp phải trường hợp như vậy, chỉ bằng những kiến thức sinh lý vững chắc đã học trước đó, cô vẫn phản ứng lại rất nhanh... Những khối rắn đột nhiên xuất hiện kia là cái gì, đồng thời cũng hiểu rõ, nó là do cô mà lên.

Cô mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ vì sự công nhận này, hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng phó, lại sợ kí©h thí©ɧ đến Hứa Viễn Hàng nên liền bất động, tùy ý để anh ôm mình chìm xuống nước.

Nước từ bốn phương tám hướng chen tới, Trì Vân Phàm không khỏi run rẩy toàn thân, cô nhớ khi còn bé, Trì Hàng Kiện đã đưa cô đi tắm biển, lúc đó cũng có vài đứa trẻ của bạn ông ta ở đó, tất cả đều trạc tuổi nhau, rất nhanh liền tụ thành một đám chơi dưới nước.

Sau khi chơi xong, Trì Vân Phàm cảm thấy có vật gì đó vướng vào chân mình, lúc đầu cô nghĩ đó là rắn biển, theo bản năng liền cầu cứu ba mình đang ở bên ngoài nhà gỗ nhỏ, nhưng ông ta đang mải trò chuyện với bạn bè, hoàn toàn không để ý đến cô ở bên này.

Trì Vân Phàm lại nhìn về người bảo mẫu đang trông coi bọn họ cách đó không xa, cô phát hiện mình không thể phát ra âm thanh nào, khó khăn đưa tay lên vẫy vẫy để thu hút sự chú ý của bảo mẫu. Bảo mẫu lại cho rằng cô đang chào hỏi đám đồng bọn nhỏ của mình, liền mỉm cười rồi nhìn đi chỗ khác.

Cơ thể của Trì Vân Phàm dường như thẳng đứng, từ phần trên quai hàm của cô cũng nằm trên mặt nước, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng không khí đang biến mất từng chút một, cô gần như không thể thở nổi, lực lượng của thứ đang quấn quanh giữa chân kia đang từ từ kéo cô xuống đáy biển...

Cô dường như mất hết sức lực, thậm chí muốn khóc cũng khóc không được, nghe tiếng cười sảng khoái của những đứa trẻ khác, cô nghĩ, mình sắp chết rồi phải không?

Dần dần, ngay cả ý thức cũng biến mất.

Cuối cùng, một nhân viên thường xuyên đến bãi biển tuần tra đã giải cứu Trì Vân Phàm, bước ra khỏi quỷ môn quan, từ đó về sau, cô liền sinh ra bóng ma tâm lý với mọi thứ liên quan tới nước biển.

Cảm giác bất lực, tuyệt vọng và ngột ngạt đó lấn át suy nghĩ của Trì Vân Phàm. Cô muốn hét lên nhưng không thể hét lên được. Điều duy nhất cô có thể làm là ôm chặt lấy người nằm dưới thân mình, giống như một người chết đuối ôm chặt một khúc gỗ trôi dạt.

Cường độ mạnh mẽ như muốn khảm sâu vào cơ thể anh.

Hứa Viễn Hàng đau lòng không chịu được, không để ý tới chính mình, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, thả lỏng, thả lỏng, anh luôn ở đây... Anh sẽ bảo vệ em."

Trước mắt lần này đến đây thôi đi.

Anh cố gắng nâng người cô lên, lại bị ngăn trở.

Tay Trì Vân Phàm không nặng không nhẹ đè lên vai anh hai lần, cô thở hổn hển, l*иg ngực đập dữ dội, buộc bản thân phải cố gắng rất nhiều để thích nghi với môi trường dưới nước, khi anh đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng, khi anh từ trên đài cao nhảy xuống hết lần này đến lần khác, trong lúc vô hình cũng đã mang lại cho cô sự can đảm.

Đây là một cuộc chiến chống lại chính bản thân mình.

Nhưng cô không đơn độc.

Cô có anh đi cùng.

Anh còn nói, anh sẽ bảo vệ cô.

Nếu lúc đó cũng có người bảo vệ cô thì tình hình sẽ không bết bát như vậy, phải không?

"Nó không đáng sợ như em tưởng tượng, đúng không?" Hứa Viễn Hàng hướng dẫn từng bước, khẽ cười nói, "Thuyền bé con, mở mắt ra xem, em đã làm được."

"Em có để ý không, tên của chúng ta đều hữu duyên với nước."

"Chúng ta càng hữu duyên hơn," anh hôn lên môi cô, cất giọng: "Em là cánh buồm*, là phương hướng cũng là động lực, dẫn dắt anh ra khơi".

[Phàm(帆): buồm, cánh buồm]

[Hàng(航): thuyền; tàu; tàu thuyền]

Trái tim căng thẳng của Trì Vân Phàm hơi buông lỏng vì câu nói hoàn toàn không phù hợp với phong cách của anh này, không khỏi nhớ tới bản thảo châm biếm những học sinh thể dục đầu óc ngu si tứ chi phát triển ngày đó. Lúc ấy, bọn họ còn vì vậy mà đối chọi gay gắt như nước với lửa, không ngờ giờ đã trở thành người yêu.

Cô cũng tin rằng đây là mối duyên phận do định mệnh sắp đặt.

Cô dụi mặt vào cổ anh, tâm trạng từ từ bình tĩnh trở lại, thân thể khó chịu vẫn còn nhưng cũng không còn mạnh mẽ như vậy nữa, cô vừa mới động đậy thì Hứa Viễn Hàng đã giữ cô lại, nói: "Đừng nhúc nhích. "

Những khối rắn trên người anh vẫn chưa biến mất, cảm giác tồn tại mạnh mẽ đến mức khiến cô không thể làm ngơ...

Trì Vân Phàm nóng bừng cả mặt, không phải đã qua thật lâu sao, sao còn có thể ?

Thấy cô xấu hổ, Hứa Viễn Hàng cố ý hếch eo, cười đến lưu manh vô lại, còn không biết xấu hổ mà trêu chọc cô: Hoặc là nghĩ biện pháp hỗ trợ, hoặc là tự mình bơi trở lại bể bơi.

Hai cái đều không phải là sự lựa chọn mà Trì Vân Phàm muốn, nhưng thay vì vượt qua một giới hạn nào đó, cô tình nguyện chọn cái thứ hai.

Hứa Viễn Hàng nơi nào chịu thả người đi, quả thực là ôm cô, ăn đậu hũ khắp nơi, mới miễn cưỡng đè xuống hỏa khí.

Trì Vân Phàm đôi mắt ươn ướt, dường như được bao phủ bởi một tầng nước, toàn thân nóng đến kinh người, cô cảm thấy cả hồ nước dường như đều bị bọn họ làm cho nóng lên.

Sau một phen nghịch ngợm, thời gian cũng không còn nhiều lắm, cả hai đi tắm, thay quần áo rồi đi ra, chuẩn bị trở về.

Câu lạc bộ chỉ cách Đại học A mười phút đi đường, Hứa Viễn Hàng nắm tay Trì Vân Phàm, chậm chạp đi xuyên qua màn đêm, dòng xe cộ bên cạnh như dệt, ánh đèn màu cam nhẹ nhàng in bóng dáng của bọn họ trên mặt đất.

"Hứa Viễn Hàng," Trì Vân Phàm lung lay tay anh, "Anh có thể kể cho em nghe về ba của anh được không?"

Bác sĩ Đới nói, đây là một cách khác để mở ra nút thắt trong lòng của anh.

"Ba anh..." Hứa Viễn Hàng trầm ngâm nhìn về phía trước, vừa vặn đi đến giữa hai ngọn đèn đường, hơn phân nửa khuôn mặt của anh bị che khuất trong bóng tối, giọng nói của anh nghe rất nhẹ nhàng, "Đó là một người rất bình thường."

Xuất thân từ một gia đình bình thường, học tại một trường đại học bình thường, sau khi tốt nghiệp, cẩn trọng, cần cù chăm chỉ làm việc, thành lập một công ty xây dựng bình thường.

Mọi thay đổi của ông ấy bắt đầu từ việc gặp một người phụ nữ.

Vì để cho người ấy có một cuộc sống tốt đẹp hơn, ông đã làm cho công việc kinh doanh của mình ngày một lớn hơn, thậm chí không tiếc gánh vác thân phận bên thứ ba. Ông móc tim móc phổi mà yêu người hết lòng, yêu tổ ấm của họ, nhưng những gì người ấy hồi báo cho ông, lại là một lần lại một lần không chịu được cô đơn mà đi nɠɵạı ŧìиɧ.

(Continue)