Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 49.1: "Em có muốn gặp anh không?"

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 49.1: "Em có muốn gặp anh không?"

(Từ chương 49 đến 52, tên chương do Editor tự đặt)

Editor: Yue
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Chương 49.1: "Em có muốn gặp anh không?"

(Từ chương 49 đến 52, tên chương do Editor tự đặt)

Editor: Yue

Phản ứng đầu tiên của Mạnh Đinh Lan là, nghe nhầm rồi?

Một giây sau, bà liền bác bỏ ý nghĩ này.

Phòng ngủ mặc dù cách âm rất tốt, nhưng cửa chỉ khép hờ, cộng với xung quanh yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, bà không thể nghe lầm, quả nhiên là "Em rất nhớ anh".

Vẻ mặt của Mạnh Đinh Lan không thể che giấu được sự kinh ngạc, trong lòng nổi lên sóng gió. Con gái bà vốn sống nội tâm, ngay cả khi đối mặt với vợ chồng bà, nó cũng hiếm khi bộc lộ cảm xúc một cách thẳng thắn như vậy, hơn nữa còn dùng giọng điệu biểu cảm nũng nịu như thế, rõ ràng là đang nói chuyện yêu đương.

Người ở đầu dây bên kia là ai?(themoonyue.wordpress.com&dembuon.vn)

Mạnh Đinh Lan nhớ trước đây chồng bà từng đề cập đến việc nhà họ Diệp định thông gia với nhà họ Trì, chẳng lẽ là... Diệp Cảnh Nhiên, con trai độc nhất của nhà họ Diệp kia?

Tay bà khẽ run, vài giọt sữa trong ly bắn tung tóe ra ngoài.

Phàm Phàm, là thật tâm thích vị Diệp thiếu gia đó sao?

Mạnh Đinh Lan không biết con gái mình yêu đương cùng Diệp Cảnh Nhiên có phải là điều tốt hay không. Là một gia tộc có truyền thống trăm năm, những đứa trẻ được bồi dưỡng ra thường sẽ không tệ về tính cách hay nhân phẩm. Nếu hai nhà thực sự thông gia, nhìn chung có thể coi là môn đăng hộ đối, thế nhưng mà, với tính tình của con gái, cái hoàn cảnh mưu mô ngươi lừa ta gạt phức tạp kia, liệu con bé có thể thích ứng được không?

Nhà họ Diệp, có phải cũng giống như nhà họ Trì, cũng là một cái l*иg giam tinh xảo khác hay không?

Mạnh Đinh Lan đương nhiên không hi vọng con gái dẫm vào vết xe đổ của mình, nhưng sinh ở trong nhà họ Trì, rất nhiều chuyện không tự chủ được, bà lo lắng, thở dài một hơi rồi lặng lẽ bưng ly sữa đi xuống lầu.

Trì Vân Phàm cũng không phát giác được việc mẹ mình ở ngoài cửa trong giây lát. Cô quay trở lại giường, nghe Hứa Viễn Hàng kể về giấc mơ đêm qua có liên quan đến cô, chọc cho cô đỏ mặt nóng tai, "Hứa Viễn Hàng, sao trong đầu anh luôn nghĩ về những thứ này vậy?"

Anh còn có lý có cứ đổ mọi tội danh cho cô: "Là do em đã chạy vào giấc mơ của anh mà".

Trì Vân Phàm nhẹ lườm anh một cái.

Hứa Viễn Hàng thật sự cực kỳ yêu thích dáng vẻ lúc này của cô, cô chưa từng lộ ra vẻ thẹn thùng với ai, mà chỉ vì anh mà biểu lộ, nếu cô mà ở trước mặt anh, thì anh đã sớm ôm cô từ lâu rồi, hôn đến không tách không rời.

Nơi chia cắt địa lý xa xôi chết tiệt này.

Trong ngày này, một người thì tập luyện, một người thì vội vã về nhà, đều rất mệt mỏi nhưng vẫn không nỡ kết thúc cuộc gọi video. Từ khi quyết định ở bên nhau cho đến hôm nay, bọn họ luôn chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, có thể tranh thủ thêm một giây cũng là tốt rồi. Cho tới khi điện thoại nóng hổi, cảnh báo pin yếu liên tiếp phát ra, cho tới khi thời gian đã qua nửa đêm, tiếng ngáy như sấm của Điền Tiểu Thất vang lên, hai người mới nói lời chúc ngủ ngon với nhau.

Trước khi cúp máy.

Hứa Viễn Hàng lại đặc biệt nói một câu: "Hi vọng trong giấc mơ của em cũng có anh."

Ai ngờ vừa dứt lời, điện thoại liền tự động tắt nguồn.

Anh cũng vì điều này mà bỏ lỡ câu trả lời của cô, ngón trỏ áp lên trán, khẽ bật cười, đôi mắt đen láy sáng như sao trên trời.

Xung quanh yên lặng như tờ, ngoài ban công gió lạnh thấu xương, bông tuyết rơi trên mặt đất hết lớp này đến lớp khác, nhiệt độ nhìn chung là không thấp, Hứa Viễn Hàng dường như cảm thấy lạnh, che kín áo khoác, cầm điện thoại di động nóng hổi, bước vào trong căn phòng ấm áp.

Điền Tiểu Thất tướng ngủ không tốt, nửa cái chăn bông rơi trên mặt đất, miệng còn hơi hé mở, môi rất khô, hình như là mơ thấy chuyện gì tốt, phát ra tiếng cười vui vẻ, còn nói mớ: "Há há há, cảm ơn ba mẹ của tôi... "

Sau đó, liền không có đoạn văn sau nữa.

Hứa Viễn Hàng cười lắc đầu, cúi người nhặt chăn bông lên, đắp lại cho cậu, hỗ trợ dịch tốt góc chăn, vỗ vỗ hai lần ở phía trên: "Cố lên, nhà vô địch thế giới tương lai."

Tất cả những nỗ lực và cống hiến không nhất định sẽ có hồi báo, nhưng chúng nó đều đáng giá.

Tất cả mọi người trong trụ sở huấn luyện này, một ngày nào đó đều sẽ vì sự kiên trì cùng ước mơ của mình mà chói sáng lấp lánh.

Một bên khác, Trì Vân Phàm cũng tắt đèn đi ngủ, nằm mười phút, vẫn chưa buồn ngủ nổi, cô ấn công tắc trên đầu giường lên, trần nhà chuyển sang màu xanh lam đậm, những ngôi sao hiện ra, có ánh sao phản chiếu trên chăn bông, nhìn đi đếm lại, ý thức dần dần mơ hồ.

Tối hôm đó, Trì Vân Phàm có một giấc mơ kỳ lạ, cô mơ thấy ông bà ngoại đã mất nhiều năm, họ nắm tay cô cười rất là từ ái, ông ngoại hỏi cô: "Phàm Phàm, con còn cần mẹ của mình không?"

Bà ngoại cười híp mắt nói: "Nếu không cần, chúng ta liền đưa mẹ con đi nha."

"Đừng!"

Trì Vân Phàm từ trong giấc mơ tỉnh lại, lưng toát mồ hôi lạnh, cảm giác vô cùng lo lắng và trống rỗng vẫn chiếm cứ lấy cả trái tim, cô nhảy ra khỏi giường, đến dép cũng không mang, mở cửa lao ra ngoài, đi lên lầu hai, nơi đặt phòng ngủ của chủ nhà, mở cửa ra, mẹ không có ở bên trong, giường vẫn gọn gàng, ngăn nắp.

Cô lại chạy ra ngoài: "Mẹ ơi."

"Phàm Phàm," Mạnh Đinh Lan nghe thấy tiếng động bước ra từ phòng ngủ phụ bên cạnh phòng làm việc, nhìn thấy con gái đầu tóc rối bù, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, bà lo lắng hỏi, "Con sao vậy?"

Khoảnh khắc tiếp theo, bà bị một đôi tay ấm áp ôm chặt, loại cảm giác ỷ lại đã lâu không thấy này khiến bà hơi giật mình.

Mạnh Đinh Lan đã không còn nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào, đứa con gái luôn rất dính bà dần dần xa lánh bà. Dù có sớm chiều ở chung dưới một mái nhà, cũng không có cách nào thoát khỏi tầng ngăn cách kia.

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Không có việc gì đâu mẹ." Trì Vân Phàm xác nhận điều mình muốn xác nhận, thoáng bình tĩnh lại một chút, "Con vừa gặp ác mộng."

Ngày xưa khi con gái gặp ác mộng, kiểu gì cũng sẽ tìm đến bà đầu tiên, muốn bà ôm, muốn bà dỗ dành.

Mạnh Đinh Lan cảm thấy tim như nhũn ra, yêu thương sờ mặt con mình, động tác dừng lại, rồi lại chuyển sang sờ trán của con, nhiệt độ nóng kinh người: "Trời ạ! Phàm Phàm, con bị sốt rồi."

Trì Vân Phàm từ từ cảm nhận được mình chóng mặt, cái trán thì nóng hổi, nhưng mà tay chân thì lạnh ngắt, cô khẽ dựa vào vai mẹ.

Mạnh Đinh Lan luống cuống tay chân dìu cô trở lại phòng, đồng thời gọi người giúp việc liên lạc với bác sĩ Trương.

(Continue)
« Chương TrướcChương Tiếp »