Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 49.2: "Em có muốn gặp anh không?"

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 49.2: "Em có muốn gặp anh không?"

Editor: Yue
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Chương 49.2: "Em có muốn gặp anh không?"

Editor: Yue

Bác sĩ Trương đến rất nhanh, sau khi chẩn đoán bệnh tình xong, liền kê đơn thuốc hạ sốt, Mạnh Đinh Lan liên tục xác nhận với ông: "Không cần đi bệnh viện sao?"

"Không cần đâu, phu nhân." Bác sĩ Trương hiểu tâm trạng của một người mẹ, quan tâm tắc loạn của bà, "Uống thuốc xong, cơn sốt sẽ thuyên giảm".

Mạnh Đinh Lan gật gật đầu: "Làm phiền bác sĩ rồi."

"Nên là như vậy."

Sau khi bác sĩ Trương rời đi, Mạnh Đinh Lan quay trở lại giường, một tấc cũng không rời tiếp tục canh chừng con gái của mình. Bữa sáng do người giúp việc mang lên được bày ở một bên, bà không thấy đói, tùy ý để chúng nó nguội đi.

May mắn thay, Trì Vân Phàm thân thể tốt, sau khi uống thuốc xong ngủ một giấc đến sáng, cơn sốt liền giảm dần, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, tầm mắt còn mông lung, liền nghe thấy giọng nói ân cần của mẹ: "Phàm Phàm, con dậy rồi à, có khó chịu ở đâu nữa không con?"

Bàn tay che ở trên trán ấm áp và mềm mại, mà lại, là chân thật như vậy.

Trì Vân Phàm nhịn không được hốc mắt nóng lên, cô lại nhắm mắt lại: "Con không sao đâu mẹ."

"Ừ." Mạnh Đinh Lan khẽ đưa mái tóc ướt của cô ra khỏi má, "Không sao là tốt rồi."

Ánh nắng ban trưa dồi dào chiếu vào từ cửa sổ, tràn ngập khắp căn phòng, nhẹ nhàng bao phủ hai mẹ con.

Hơi ấm lan tỏa, bụi mịn bay lả tả.

Tối hôm đó, Trì Hành Kiện trở về thì nghe tin con gái bị sốt, điều đầu tiên mà ông ta làm là trách móc vợ mình một cách âm dương quái khí*, sau đó mới đến gặp con gái để bày tỏ tình thương của cha, thuận tiện nói bóng nói gió hỏi về tình hình của cô và Diệp Cảnh Nhiên.

(*Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định. § Cũng nói là: "cổ lí cổ quái" 古裡古怪.)

Ông ta mà không nhắc đến chuyện đó, thì Trì Vân Phàm đều muốn quên là có một người tên Diệp Cảnh Nhiên này. Cô đang nghĩ cách trả lời, điện thoại của Trì Hành Kiện đổ chuông, khuôn mặt ông ta hơi thay đổi khi nhìn thấy người gọi, nói là công ty có việc gấp, cần phải quay lại một chuyến.

Lần rời đi này, là vài ngày không thấy bóng dáng.

Trì Hành Kiện không có ở nhà, cuộc sống của hai mẹ con nhẹ nhàng và dễ chịu hơn rất nhiều.

Năm mới đang đến gần, với tư cách là bà chủ của nhà họ Trì, Mạnh Đinh Lan phải giải quyết vô số việc, từ tiệc đoàn viên trong đêm giao thừa cho đến những món ăn nhẹ để tiếp khách. Trì Vân Phàm chưa bao giờ lo lắng về những điều này trước đây, không nghĩ tới sẽ rườm rà như vậy, lo lắng thân thể mẹ mình sẽ không chịu nổi, cô liền trong khả năng của mình có thể giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.

Mạnh Đinh Lan ban đầu định từ chối, nhưng nghĩ tới con bé rất có thể sẽ gả vào nhà họ Diệp trong tương lai, nên sớm tiếp xúc một chút những điều này cũng tốt.

Bận rộn đến giao thừa, mọi thứ cuối cùng cũng có một kết thúc.

Mà Trì Hành Kiện, người cũng bận rộn, trở về nhà với nụ cười trên môi.

Ông bà của Trì Vân Phàm đã qua đời trước khi cô được sinh ra, những người thân thích còn lại khi Trì Hành Kiện nghèo túng thường dùng không ít lời lạnh nhạt đối đãi với ông ta. Sau khi ông ta phất lên, tất cả đều thay đổi sắc mặt xum xuê lấy lòng, đáng tiếc là ông ta chướng mắt bọn họ, không ít lần thầm ghét bỏ bộ dáng nghèo kiết hủ lậu của bọn họ.

Cứ như vậy, ông ta đã cắt đứt liên lạc với những người còn lại trong nhà họ Trì một cách sạch sẽ.

Cho nên, trong bữa cơm đoàn viên tối nay, cũng chỉ có một nhà ba người họ ngồi cùng bàn.

Người tuy ít, nhưng các món ăn đều rất chú trọng về quy cách, sơn trân hải vị, cái gì cần có đều có, đủ màu đủ vị.

Trì Hành Kiện tâm trạng đặc biệt tốt, mở một chai rượu vang đỏ quý giá, còn tự tay rót cho con gái một ly nhỏ: "Phàm Phàm, con cũng nếm thử xem."

"Cảm ơn ba ba."

Ông ta thoải mái cười to, thậm chí còn lộ vẻ mặt ôn hoà đối với vợ của mình, nâng ly cụng vào ly của bà: "Đinh Lan, một năm nay bà cũng vất vả rồi."

Mạnh Đinh Lan cười lắc đầu: "Không khổ cực đâu."

Vì con gái, mọi thứ đều xứng đáng.

Bà nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Bữa cơm đoàn viên này có thể xem như là bữa cơm đầm ấm nhất mà người một nhà được nếm qua trong một năm.

Sau khi cơm nước xong, điện thoại của Trì Hành Kiện liên tục đổ chuông, tất cả đều gọi cho ông để chúc mừng năm mới, Trì Vân Phàm ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách trò chuyện với mẹ, xem tiết mục cuối năm, điện thoại di động của cô cũng nhận được không ít tin nhắn, nhưng không có của người mà cô muốn nhìn thấy nhất.

Cô biết Hứa Viễn Hàng cũng đã trở về Miên Thành, kỳ nghỉ xuân của anh tổng cộng có bốn ngày, từ giao thừa đến mùng ba Tết, tuy rằng kỳ nghỉ ngắn ngủi, nhưng bọn họ dù thế nào cũng muốn gặp mặt nhau. Cô nhìn giờ, tám giờ năm phút, anh ấy đang làm gì vào lúc này đây?

Tiết mục cuối năm sắp kết thúc mà tin nhắn của anh vẫn không đến, Trì Vân Phàm nhịn không được che miệng ngáp dài, thấy cô buồn ngủ, Mạnh Đinh Lan liền bảo cô đi ngủ trước.

Từ nhỏ đến lớn, Trì Vân Phàm không bao giờ thức đợi qua đêm giao thừa, hàng năm đều là do ba mẹ cô phụ trách, cô gật gật đầu rồi lên lầu về phòng.

Pháo hoa nở trên bầu trời đêm, chiếu sáng các ô cửa sổ đầy màu sắc.

Trì Vân Phàm ngồi ở bên giường, đợi thời gian từng giây từng giây trôi qua, trong lòng cô có một linh tính nào đó, quả nhiên, đếm ngược vừa kết thúc, chuông điện thoại liền vang lên.

Cô bấm nhận.

Giọng nói trầm thấp quen thuộc mang theo ý cười: "Thuyền bé con, chúc mừng năm mới."

Trì Vân Phàm nhịn không được cong cong môi: "Chúc mừng năm mới."

"Anh đang ở hẻm Nam sao?"

Anh trầm thấp "ừm" một tiếng.

Sau đó liền im lặng không nói chuyện, chỉ có tiếng hô hấp theo sóng điện thoại băng lãnh quấn quít lấy nhau truyền lại.

Trì Vân Phàm nghĩ đến tối nay là ngày một nhà đoàn viên, nhưng anh ấy cũng chỉ có lẻ loi một mình, cô đơn chiếc bóng, chóp mũi bỗng hơi chua xót, trong lòng chợt dâng lên một loại xúc động muốn được nhìn thấy anh.

"Hứa Viễn Hàng, chúng ta gặp nhau đi."

"Bây giờ?"

Trì Vân Phàm tính toán khoảng cách, từ hẻm Nam đến đây mất khoảng hai tiếng đồng hồ, quá xa mà thời tiết lại lạnh như thế. Đề nghị ngẫu hứng của cô thiệt là không thực tế: "Hay là quên nó đi?"

Hứa Viễn Hàng không trả lời mà hỏi: "Em có muốn gặp anh không?"

Cô không chút do dự: "Muốn."

"Anh ở bên ngoài."

Bên ngoài?

Trì Vân Phàm nhất thời không kịp phản ứng, mơ hồ đoán được cái gì lại không xác định lắm, chỉ có tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, đinh tai nhức óc, cô nghe thấy anh cười khúc khích và nói: "Anh đang đợi em ở trước cửa."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiếp theo sẽ cùng nhau vượt qua một đêm vui sướиɠ nhoa~

Tiếp tục phát bao lì xì.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Yue: Tin tưởng tác giả có mà bán nhà. Đợt trước cine play bị hố hết 1 lần, lần này không biết có bị hố nữa không. Thiệt kí©h thí©ɧ trí tưởng tượng mà.Tui chưa xem trước nên cũng không biết có gì phía sau đâu. Ahihi.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


[Hết chương 49]
« Chương TrướcChương Tiếp »