Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 50.1: "Thật sự muốn qua đêm với anh?"

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 50.1: "Thật sự muốn qua đêm với anh?"

Editor: Yue
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Chương 50.1: "Thật sự muốn qua đêm với anh?"

Editor: Yue

Mặc dù Hứa Viễn Hàng không nói rõ đó là cửa nào, nhưng làm cho cô có thể gặp anh như mong muốn, thì còn có cái cửa nào đâu?

Trì Vân Phàm khϊếp sợ sâu sắc, trong lòng lại cảm thấy như có một trận gió nhẹ lướt qua, gợn sóng nổi lên, hơi ấm lan tràn vô tận, lông mi cũng khẽ rung động: "Chờ em."

Cô muốn đi gặp anh. Ý nghĩ này mãnh liệt hơn bao giờ hết.

"Không cần phải gấp gáp, từ từ rồi đến," Giọng nói của anh tán trong gió, nghe có chút mơ hồ, "Anh vẫn luôn ở đó."

Trì Vân Phàm nhẹ nhàng đáp lại: "Được."

Cuộc gọi kết thúc.

Cô đặt điện thoại sang một bên, suy nghĩ sinh trưởng tốt như măng mọc sau mưa, chỉ nghĩ tới, anh đến rồi, anh đang đợi cô.

Đi qua đi lại trong phòng, hoàn toàn nghĩ không ra bước kế tiếp mình muốn làm gì.

Trì Vân Phàm ra ngoài ban công, gió lạnh thổi vào mặt, tóc bay tán loạn, suy nghĩ của cô dần thanh minh, cô nhanh chóng xoay người bước vào nhà.

Cô cầm điện thoại lên, mở cửa phòng, thấy phòng khách vẫn đèn đuốc sáng trưng, đành phải lui về, kiểm tra thời gian thì mới mười hai giờ lẻ bảy phút, chắc ba mẹ vẫn còn chưa ngủ, cô ngồi xuống sô pha và lắng nghe tiếng pháo hoa ở bên ngoài, trong lòng tràn ngập chờ mong cùng vui vẻ.

Hứa Viễn Hàng.

Cô thầm niệm tên anh hết lần này đến lần khác, trong lòng có một loại cảm giác ngọt ngào khó tả, nụ cười tràn ra đến tận khóe mắt đuôi lông mày.

Mười hai giờ rưỡi.

Trì Vân Phàm thấy đèn trong phòng ba mẹ đã tắt hết nên lấy áo khoác lông mặc vào rồi rón rén đi xuống lầu, trong đêm giao thừa đèn trong phòng khách, bếp và ngoài sân đều không tắt. Bọn chúng nhìn trộm đến bí mật không muốn người biết của cô, lại tận tụy bảo trì im miệng không nói, lặng lẽ giúp cô chiếu sáng con đường phía trước, đưa mắt nhìn bóng dáng của cô tiến vào trong màn đêm.

Do tâm trạng lo lắng lại khẩn trương, Trì Vân Phàm vô tình đạp hụt một bậc khi đang đi xuống cầu thang, may mắn là cô đã ổn định cơ thể kịp thời nên không bị ngã, quay đầu lại trong vô thức, cả ngôi biệt thự vẫn yên tĩnh, cô tiếp tục đi về phía trước.

Đã quá nửa đêm, nhiệt độ xuống thấp, gió lại rất lớn, đường vắng bóng người.

Nghĩ đến Hứa Viễn Hàng còn đang chờ, Trì Vân Phàm tăng tốc gần như là bắt đầu chạy chậm, bị những cơn gió lạnh thấu xương thổi ngược chiều kéo váy của cô lại, nhưng không thể ngăn cô tiến về phía trước, trên con đường đến với anh, mỗi một bước cô đi đều cực kỳ kiên định.

Cánh cửa lớn đang ở ngay trước mắt.

Trì Vân Phàm lại dừng lại.

Hứa Viễn Hàng mặc áo khoác màu đen cùng quần dài. Cách phối đồ đơn giản khiến dáng người cao lớn của anh càng thêm nổi bật. Hai tay vòng ngang ngực, tư thế lười biếng dựa vào đầu xe máy. Nét mặt rõ ràng là lạnh lùng cứng rắn, nhưng biểu cảm của anh không thấy một tia không kiên nhẫn.

Cô không tưởng tượng ra được, làm sao anh lại đứng trong gió lạnh giữa đêm, trong bầu không khí náo nhiệt, đếm ngược từng giây canh đúng giờ gọi điện cho cô, chỉ để nói một lời chúc mừng năm mới với cô?

Cô càng không thể tưởng tượng được, người này lại đến đây trong đêm mọi người đoàn viên, anh sẽ có tâm trạng như thế nào, nếu cô không đề xuất muốn gặp mặt, chẳng lẽ anh sẽ không bao giờ cho cô biết là mình đã từng ở đây sao?

Nhất định là vậy.

Trì Vân Phàm chưa bao giờ được người nào ngoài ba mẹ yêu thương một cách thận trọng từng li từng tí như vậy, vừa dịu dàng lại âm thầm cưng chiều, cho đi tất cả không giữ lại chút nào, trong mối quan hệ tình cảm này, cô mới là người may mắn.

Tình yêu của anh chưa bao giờ che giấu với cô, thẳng thắn và bộc trực.

Như thể nhận ra điều gì đó, Hứa Viễn Hàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh kia nhìn sang--

Bằng cách này, ánh mắt của Trì Vân Phàm đã bị anh chuẩn xác bắt giữ lấy, khóe môi khẽ cong lên, trong phút chốc, hơi lạnh trên người anh đã hoàn toàn bị hấp thu, giữa lông mày cũng nhuốm lên một chút màu sắc dịu dàng.

Một chùm pháo hoa bay lên từ phía sau anh, nổ tung trên bầu trời đêm, tiếp theo là một chùm khác, anh ở trong ánh pháo hoa lộng lẫy ấy, không nhanh không chậm đi về phía cô.

Trì Vân Phàm không thể chờ đợi được nữa, liền bay qua, trực tiếp nhào vào vòng tay của anh.

Hứa Viễn Hàng không chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn theo phản xạ có điều kiện vươn tay ôm lấy cô, lui về sau một bước mới có thể ổn định thân thể của hai người.

"Nhớ anh như vậy à."

Cô cọ đầu trên ngực anh, vải áo khoác lạnh lẽo, cũng không biết anh đã đứng ở đây bao lâu rồi?

"Anh đến từ khi nào thế?"

Hứa Viễn Hàng hôn nhẹ lên tóc cô, hời hợt nói: "Vừa mới tới."

Trên thực tế là, anh đến vào lúc chín giờ, gần như vượt qua nửa thành phố, trải qua hơn ba giờ đồng hồ trong gió lạnh, mấy chuyện ngu ngốc xưa nay chẳng làm, duy nhất hôm nay một lần làm hết.

Đêm nay có một ý nghĩa đặc biệt, Hứa Viễn Hàng biết rõ không thể gặp cô, nhưng vẫn muốn đến, chỉ vì muốn ở một nơi gần cô hơn chút.

Ôm lấy cô vào giờ phút này, anh vô cùng tin tưởng rằng, cả đời này mình sẽ không bao giờ còn có được sự dịu dàng và kiên nhẫn như vậy mang đi đối xử với một người nào khác.

Tất nhiên Trì Vân Phàm biết anh không nói thật, cô cũng không vạch trần, anh ở trước mặt cô, ở trong vòng tay của cô, đó mới là điều quan trọng nhất.

Khi pháo hoa dần thưa thớt, cô nâng cánh tay qua cổ anh, kiễng chân hôn lấy anh.

Hứa Viễn Hàng thuận theo hé mở môi mỏng, chào đón cô vào, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, cùng nhau nhảy múa, trao cho nhau sự thân mật đã lâu chưa chạm tới.

Gió gào thét thổi qua, khiến vạt áo của họ quấn vào nhau.

Sau một hồi.

Trì Vân Phàm dựa vào vai anh, nhẹ nhàng thở hổn hển, hô hấp cũng có chút bất ổn, nhận xét: "Em học được cũng không tệ lắm ha."

Anh khẽ bóp má cô: "Em muốn thưởng gì nào?"

Thói quen trêu ghẹo quen thuộc.

Trì Vân Phàm nghiêm túc suy nghĩ: "Không muốn anh đi, có được không?"

Hứa Viễn Hàng có chút kinh ngạc, khom lưng về sau, lùi ra xa một chút, nhìn thẳng vào mắt cô: "Là cái loại mà anh hiểu sao?"

Cô gật gật đầu: "Em không muốn xa anh nhanh như vậy."

(Continue)
« Chương TrướcChương Tiếp »