Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 50.2: "Thật sự muốn qua đêm với anh?"

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 50.2: "Thật sự muốn qua đêm với anh?"

Editor: Yue
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Chương 50.2: "Thật sự muốn qua đêm với anh?"

Editor: Yue

Thời gian, địa điểm lẫn thời tiết đều không thích hợp, Hứa Viễn Hàng lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh, lúc đầu vốn định gặp một lát liền để cô về nhà, nhưng nếu cô đã đề xuất yêu cầu như vậy, anh sao có thể từ chối.

"Em đã nghĩ kỹ chưa?" Anh hạ giọng, cố ý nói rất mập mờ, "Thật sự muốn qua đêm với anh?"

"Anh cũng không đảm bảo liệu có phát sinh ra chuyện gì hay không đâu."

Tay Trì Vân Phàm luồn vào lòng bàn tay anh, xúc cảm* ấm áp, có chút thô ráp, còn hơi đẫm mồ hôi, cô đã nắm trong tay quy luật biến hóa cảm xúc của anh, lộ ra một nụ cười đơn giản: "Đưa em đi đi."

(*Xúc cảm chính là thái độ và những rung động của một con người đối với một người khác, hoặc một sự kiện, hiện tượng nào đó bất kỳ trong cuộc sống. Xúc cảm chính là yếu tố đầu tiên thúc đẩy và hình thành nhu cầu về tình càm và những nhu cầu khác trong đời sống tinh thần của mỗi một người. themoonyue.wordpress.com&dembuon.vn. Do not reup)

Đi bất cứ nơi nào cũng được.

Vùng lưng chừng núi này là nơi đặt khu biệt thự xa hoa cao cấp nhất Miên Thành, Tết ở chỗ này cũng không có chút không khí gì, thậm chí gió còn lạnh hơn những nơi khác.

Tất nhiên, trời đông giá rét, không thể qua đêm ở bên ngoài.

Nhưng cũng không thể đến nhà cô ấy, phải không?

Hứa Viễn Hàng khởi động xe máy, đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm duy nhất của mình: "Ôm chặt anh."

Nửa giờ sau, hai người đến một khách sạn vẫn đang hoạt động dưới núi, Hứa Viễn Hàng cân nhắc đến thông tin cá nhân của cô không thể để lại trong hồ sơ thuê phòng, cho nên anh đầu tiên là thuê một phòng mới ở quầy lễ tân, sau đó gửi cho cô số phòng.

Cứ như là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy, còn rất kí©h thí©ɧ.

Trì Vân Phàm chưa từng đến nơi như vậy bao giờ, sau khi nhận được tin nhắn, cô đi thang máy lên tầng năm. Ngay khi cửa thang máy mở ra, Hứa Viễn Hàng đã đứng bên ngoài, một tay đút túi, tay còn lại nắm tay cô.

Họ đi qua hành lang thiếu ánh sáng, tìm thấy căn phòng ở cuối cùng, Hứa Viễn Hàng quẹt thẻ rồi đẩy cửa đi vào.

Trì Vân Phàm bước vào sau anh, diện tích không lớn, chỉ có một cái giường lớn ở giữa, hai cái gối kê cạnh nhau ở đầu giường, một chút nữa, bọn họ sẽ ngủ chung trên chiếc giường này sao?

Sau khi Hứa Viễn Hàng khóa cửa và kiểm tra tình hình trong phòng một lần thì không tìm thấy vật dụng nào nghi là camera, khi xoay người lại liền thấy cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc giường đến xuất thần. Một nụ cười xấu xa đầy ẩn ý lóe lên dưới đáy mắt anh, ngoài miệng lại nói: "Buồn ngủ quá đi thôi, em có muốn lên giường ngủ không?"

Cô chưa kịp trả lời, anh đã dứt khoát cởϊ áσ khoác xuống, vén chăn lên, trải áo khoác lên đó, vỗ vỗ bên giường: "Nào, lên đây."

Trì Vân Phàm nằm lên đó, nhiệt độ thuộc về anh ở phía sau lưng, thật ấm áp, cô hơi nghiêng đầu, còn có thể ngửi thấy hơi thở trong veo độc nhất vô nhị của anh trên cổ áo. Hứa Viễn Hàng kéo khoá áo khoác lông của cô, phát ra tiếng "roẹt", lộ ra chiếc váy lụa màu tím nhạt ở bên trong, lớp vải mềm mại ôm sát cơ thể, phác hoạ ra một hình dáng đẹp đẽ, theo hô hấp của cô lên lên xuống xuống, anh nhìn mà yết hầu căng lên.

Hứa Viễn Hàng hít một hơi thật sâu cưỡng chế ngọn lửa tà ác xuống, anh đặt chiếc áo khoác lông mới cởi ra đắp cho cô, sau khi kéo chăn lại kỹ càng, anh cũng chui vào, nằm xuống bên cạnh cô, cách áo khoác ôm eo của cô. Tất cả những hoả khí không thể kìm nén được còn sót lại toàn bộ đều rơi vào trên môi cô.

Trì Vân Phàm ngoan ngoãn để anh muốn làm gì thì làm.

Sau khi lui ra ngoài, anh còn nhẹ cắn khóe môi cô một chút.

Đều ngủ cùng một cái giường, lại còn là cô gái mà mình thích, không làm chút gì đó, là không thể nào.

Trì Vân Phàm cảm giác được bàn tay của anh đang vượt qua ranh giới nguy hiểm, nó đang mò mẫm xung quanh, cô vô thức căng thẳng cơ thể: "Hứa Viễn Hàng?"

Anh chặn lại lời nói tiếp theo của cô bằng một nụ hôn.

Từ váy, đến bên hông, tiếp tục đi lên, cuối cùng chạm vào mép áo gì đó, đầu ngón tay và đáy lòng cùng nhau phát run, hầu kết không ngừng run rẩy, từng chút một tiến lại gần, cuối cùng rơi vào trong lòng bàn tay của anh...

Căn phòng cũng không được cách âm, có thể nghe rõ tiếng người đi lại bên ngoài cũng như tiếng chó sủa từ đằng xa.

Nhưng điều rõ ràng hơn cả, là tiếng tim đập của bọn họ.

Trẻ trung mà mạnh mẽ, bí ẩn mà kịch liệt.

Sau khi tiếng bước chân biến mất, tay Hứa Viễn Hàng mới trở lại trên eo cô, lần này ngược lại là quy quy củ củ, anh tắt đèn nói: "Ngủ thôi."

Trong bóng tối.

Có một tầng nước ướt sũng trong mắt Trì Vân Phàm, đầy trong đầu đều là vừa rồi, vừa rồi anh đã...

Cô dùng sức nhắm mắt lại.

Hai gò má như có lửa đốt.

Nhiệt độ trên người Hứa Viễn Hàng còn cao hơn cô, giống như một cái lò lửa lớn, cô đều sắp bị hòa tan.

Không khí im lặng mà mập mờ.

Trì Vân Phàm cho là mình sẽ không ngủ được, nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cơn buồn ngủ dần dần ập tới, trong lúc mơ mơ màng màng, cô lại nhớ ra một chuyện quan trọng, đưa tay sờ điện thoại trong áo khoác.

Phát giác được động tác của cô, Hứa Viễn Hàng thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Hơi thở và giọng nói của anh cận kề bên tai cô.

"Em muốn đặt đồng hồ báo thức." Cô muốn về trước khi ba mẹ thức dậy.

"Không cần." Hứa Viễn Hàng điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, "Đến giờ, anh sẽ gọi em dậy."

Trì Vân Phàm thực sự rất buồn ngủ, mơ hồ lẩm bẩm một tiếng, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Viễn Hàng cũng mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng anh không nỡ nhắm mắt lại, mỗi giây mỗi phút này đều giống như một món quà vượt quá mong đợi mà trời ban cho, anh mượn ánh sáng ngoài cửa sổ, đôi mắt nhu hòa mà cẩn thận nhìn dung nhan khi ngủ của cô, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng như sứ, hàng mi đen và dày khẽ rủ xuống như một chiếc quạt nhỏ. Anh nhịn không được nhẹ khều khều vài cái, cô vẫn ngủ ngon lành mà không có phản ứng gì, nhịp thở vẫn nhịp nhàng và đều đặn.

Ánh mắt Hứa Viễn Hàng lại rơi vào hai cánh môi đỏ mọng, khóe môi hơi vểnh lên, là một độ cong rất thích hợp để hôn, anh nghiêng người, ngậm lấy bờ môi mềm mại ngọt ngào của cô.

Cô biết đó là anh, nhẹ nhàng đáp lại, nhưng anh cũng không đi sâu hơn nữa, chỉ lướt qua liền thôi.

Sau khi ba mất, năm nào anh cũng đón giao thừa một mình, hoặc là thức cho đến rạng sáng, hoặc là mượn men say ngủ đến khi trời nhá nhem tối. Chưa bao giờ anh thấy an tâm và thoải mái như lúc này, vừa an tâm vừa tràn đầy chờ mong vào tương lai.

Anh biết mọi sự thay đổi của mình, đều là bởi vì cô.

Hứa Viễn Hàng càng ôm cô chặt hơn, như ôm trọn lấy sự ấm áp cùng viên mãn mà bấy lâu nay anh khao khát.

Chúc mừng năm mới, vợ yêu.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Viễn ca: Cuối cùng cũng có thể ôm vợ ngủ rồi.

Trái tim của Vân muội triệt để bị công hãm*!

Tiếp tục phát bao lì xì~

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

(*công hãm: Đánh sát gần để chiếm. Yue: Khi đọc câu: 'Trái tim của Vân muội triệt để bị công hãm' này, trong đầu tui liền đoán ý của tác giả là... Chỗ đặt trái tim là ngay ngực, mà ngực thì bị bàn tay ai kia... E hèm, tui đen tối quó.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
)

[Hết chương 50]
« Chương TrướcChương Tiếp »