Chương 51.1: "Anh thích em từ khi nào?"

Chương 51.1: "Anh thích em từ khi nào?"

Editor: YueTiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) - Chương 51.1: Chương 51.1: "Anh thích em từ khi nào?"

Editor: Yue

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã năm giờ rưỡi từ lúc nào mà chẳng biết, Hứa Viễn Hàng từ khe hở trên rèm cửa nhìn ra bên ngoài, bầu trời vẫn chưa có dấu hiệu muốn sáng, nhưng anh biết, đã đến lúc phải đánh thức người trong vòng tay mình.

Chờ thêm một phút nữa đi.

Hai phút.

Năm phút trôi qua.

Anh khẽ lay vai cô: "Thuyền bé con, dậy nào."

Trì Vân Phàm vẫn còn lơ lửng ở sâu bên trong giấc mộng, ngủ mê man không biết trời trăng mây đất gì, Hứa Viễn Hàng phải tăng âm lượng lên rồi lại gọi một lần, lần này cô mới có phản ứng, nhưng lại quay người sang một bên, tựa vào vai anh, cảm nhận được tiếng thở từ từ rơi vào bên gáy mình, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh--

Nếu không cần trở về thì tốt rồi.

Nhưng cũng vẻn vẹn ngẫm lại mà thôi.

Thực ra, Trì Vân Phàm đã tỉnh dậy khi anh gọi lần thứ hai, cuộc chia tay sắp đến, sao cô lại không có tâm trạng như anh chứ?

Kéo dài thêm một giây, liền có thêm một giây hạnh phúc.

Dù miễn cưỡng không nỡ thế nào, thời gian cũng sẽ không ngừng trôi, cô từ từ mở mắt ra, thì thầm tên anh: "Hứa Viễn Hàng."

"Em dậy rồi à."

Trì Vân Phàm cảm thấy bàn tay anh đang vuốt ve khuôn mặt cô: "...Ừm."

Hứa Viễn Hàng duỗi tay ra, "tách" một tiếng, đèn sáng.

Trì Vân Phàm từ trên giường ngồi dậy, mái tóc đen dài buông xõa, dung mạo như ngọc, trắng nõn không tì vết, xinh đẹp vô cùng, Hứa Viễn Hàng nhìn không chớp mắt.

Trong phòng đã bật hệ thống sưởi, cô đi ủng ngắn, đi vào phòng tắm rửa mặt đơn giản bằng nước ấm, anh từ phía sau đi vào ôm eo cô, hai người gần như quấn chặt lấy nhau.

Hứa Viễn Hàng lại nghiêng người về phía trước, vốn định hôn lên mặt cô, ai ngờ Trì Vân Phàm thông qua gương phát giác được ý đồ của anh, vừa vặn quay đầu sang, để anh trực tiếp hôn lên môi cô.

Anh nhướng mày đắc ý: "Ối chà, niềm vui ngoài ý muốn nha."

Trì Vân Phàm bên môi nhếch lên độ cong như có như không, ngoài ý muốn ở đâu ra chứ?

Sau khi cô rửa mặt xong, anh vẫn không chịu buông tay, chỉ có thể để anh ôm nhiều thêm một lúc.

Hứa Viễn Hàng cũng biết nếu lại tiếp tục chậm trễ nữa, thì khi cô về đến nhà trời đã rạng sáng rồi, anh trực tiếp nhấc bổng cô lên, lấy tư thế ôm công chúa tiêu chuẩn mà bế cô ra ngoài, đặt cô lên giường rồi ngồi xuống. Anh lại cầm áo khoác lông choàng lên người cô, đến khóa kéo cũng kéo lên.

Tình huống này khiến Trì Vân Phàm nhớ lại lúc cô bị hội chị em bảy sắc cầu vồng vây quanh kia, anh cũng giúp cô mặc đồng phục, lúc đó hai người còn chưa thân quen gì, nhưng anh làm được vô cùng thuận tay.

"Hứa Viễn Hàng," Cô hỏi một vấn đề mà có lẽ tất cả các cô gái đều sẽ hiếu kì, "Anh... thích em từ khi nào thế?"

Hứa Viễn Hàng lỗ tai hiếm khi bò lên một tia nong nóng, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh: "Khẳng định là sớm hơn em."

Trì Vân Phàm nghiêm túc nghĩ nghĩ, cô cũng không rõ là mình đã yêu anh từ khi nào, nhưng cô đồng ý với lối nói của anh, vấn đề này cứ như vậy mà nhảy qua.

Hứa Viễn Hàng giúp cô đội mũ áo khoác lên, xác nhận toàn thân cô đã được che phủ chặt chẽ: "Đi thôi."

Anh đi đến quầy lễ tân trả phòng.

Cả hai cùng đi ngược lại con đường đã đến. Xe máy màu đỏ lướt nhanh qua cơn gió lạnh đang gào thét. Mặt trăng và những vì sao trên đỉnh đầu cũng lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Khi một ánh sáng mờ ảo xuất hiện bên hông bầu trời, bọn họ cuối cùng cũng đến khu biệt thự ở lưng chừng núi.

Vào lúc ban ngày còn chưa sáng tỏ, nhiệt độ không khí xuống thấp nhất, ngay cả hơi thở phả ra cũng giống như bông gòn.

Hứa Viễn Hàng nhìn cô biến mất trong tầm mắt của mình, chà xác đôi bàn tay đông cứng, cười nhẹ thành tiếng.

Từ lúc chào đời tới nay, đây là đêm giao thừa ấn tượng khắc sâu nhất của anh.

Từ mọi hướng, cái lạnh bao phủ khắp cơ thể anh không cách nào thổi bay, nhưng không quan trọng, dù sao thì trái tim anh, vẫn luôn nóng hổi.

Khi ánh ban mai mờ nhạt đầu tiên xuyên qua những đám mây xám xanh, Trì Vân Phàm đã thay bộ đồ ngủ và nằm trên giường, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Đúng tám giờ, Mạnh Đinh Lan thấy con gái chưa xuống ăn sáng, bà không khỏi lo lắng, lên phòng ngủ chính trên tầng ba gõ cửa nhưng bên trong không có ai trả lời. Bà liền đẩy cửa ra đi vào, thấy trên giường còn hở ra một đoàn, nhịn không được nhíu mày, chẳng lẽ lại ngã bệnh rồi?

Mạnh Đinh Lan ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán con gái, nhiệt độ vẫn bình thường, bà hơi an tâm: "Phàm Phàm."

Trì Vân Phàm tỉnh dậy ngay lập tức khi nghe thấy tiếng động, cô dụi dụi mắt, thấy rõ người trước giường cùng ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp, cô ôm lấy chăn ngồi dựa vào đầu giường, vì buồn ngủ mà suy nghĩ lung tung rối loạn, nhưng lời nói lại là rất tự nhiên: "Mẹ, xin lỗi ạ, con dậy muộn."

Vừa nói, cô vừa che miệng lại ngáp một cái.

Mạnh Đinh Lan thấy cô vẫn còn lơ mơ, bèn hỏi: "Tối hôm qua con ngủ không ngon sao?"

Trì Vân Phàm trong lòng đáp lại.

Ngủ rất ngon, nhưng mà thời gian quá ít, cộng lại cũng chưa tới bốn giờ.

Trì Vân Phàm xuống giường rửa mặt, sau khi đi ra đã thấy mẹ đem quần áo đều phối hợp chỉnh tề để sẵn cho cô, cô thay đồ, chải đầu kỹ càng, sợ sắc mặt không tốt, còn đặc biệt trang điểm nhẹ nhàng, rồi nhìn gương kiểm tra một lần, xác định không có gì khác thường, mới đi xuống lầu.

Theo phong tục của Miên Thành, ngày mùng một đầu năm không nên tới cửa chúc tết, ngày này hàng năm, Trì Hành Kiện đều sẽ đưa hai mẹ con đến chùa Phổ Đà ở ngoại ô để lễ Phật dâng hương. Sau bữa sáng, một nhà ba người liền xuất phát.

Trên đường có chút kẹt xe, đến núi Phổ Đà thì đã gần trưa, trước tiên bọn họ đến quán cơm chay ở dưới chân núi để ăn trưa, tình cờ gặp được Mục Điềm và ba mẹ của cô ấy. Người nhà hai bên hàn thuyên xong, thì cùng ngồi vào một bàn lớn. Mục Điềm cùng Trì Vân Phàm cũng đã lâu không gặp, có nhiều lời muốn nói với nhau, dứt khoát ngồi chung một chỗ.

Nhân viên phục vụ vừa bưng đồ ăn chay lên bàn, ngoài cửa lại có ba người đi vào, chính là một nhà Cao Ngạn Thần, Mục Điềm hăng hái vẫy tay chào hỏi: "Cao Ngạn Thần!"

Cha Mục liếc cô nàng một cái.

Mục Điềm âm thầm le lưỡi, lại lễ phép hô: "Chú Cao, thím Lâm, năm mới vui vẻ ạ."

Trì Vân Phàm cũng đứng dậy vấn an* bọn họ.

(*Hỏi thăm sức khỏe người bề trên. vd: Vấn an cha mẹ. themoonyue.wordpress.com&dembuon.vn)

Ba mẹ Cao mỉm cười nói: "Điềm Điềm, Phàm Phàm, năm mới vui vẻ."

(Continue)