Chương 51.2: "Anh thích em từ khi nào?"

Chương 51.2: "Anh thích em từ khi nào?"

Editor: YueTiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) - Chương 51.2: Chương 51.2: "Anh thích em từ khi nào?"

Editor: Yue

Ba gia đình đều đến chùa Phổ Đà vào ngày này hàng năm, nhưng đây là lần đầu tiên họ có duyên đến vậy, duyên phận không thể sắp đặt được, mọi người liền cùng ngồi xuống ăn cơm với nhau.

Rau quả trái cây đều là do nông dân dưới núi trồng, nghe nói là lấy nước suối tưới tiêu, đều là thực phẩm xanh hoàn toàn tự nhiên, rất tươi ngon, còn mang theo chút vị ngòn ngọt.

Sau bữa ăn, nghỉ ngơi một lát, một đoàn người lên núi.

Chùa Phổ Đà tọa lạc giữa núi, hương hỏa cường thịnh, du khách nhiều vô kể, hết lần này tới lần khác chỉ có một lối đi duy nhất, sau khi leo trăm chín mươi chín bậc thang, ngoại trừ Trì Vân Phàm và Cao Ngạn Thần, những người còn lại đều thở gấp, đặc biệt Trì Hành Kiện, bình thường quen sống trong nhung lụa rồi, căn bản không thể chịu đựng được cường độ vận động cao cùng một lúc như vậy, nên thở hổn hển như bò.

Khuôn mặt tái nhợt của Mạnh Đinh Lan cũng ửng hồng, Trì Vân Phàm vuốt lưng cho bà: "Mẹ, mẹ có khỏe không?"

Bà cười: "Không có việc gì."

Mục Điềm vừa thở hổn hển, vừa đỏ mặt chạy tới, sợ hãi than vãn: "Tiểu Phàm nhi, nhìn không ra nha, thể lực của cậu lại tốt như vậy đó!"

Lúc này Trì Vân Phàm mới nhớ tới mình vừa rồi quên giả vờ, vội phản ứng lại: "Có lẽ là do mình hay chạy bộ ở trường."

Ba Mục giơ ngón tay cái lên: "Phàm Phàm làm rất tốt, chạy bộ rất tốt cho sức khỏe, Mục Điềm, con cũng phải học theo đó."

"Con biết rồi mà ba." Ngoài miệng Mục Điềm nhu thuận đáp ứng, sau lưng lại biểu hiện nhân sinh không còn gì luyến tiếc với Trì Vân Phàm và Cao Ngạn Thần, lão Mục nhà cô lại nữa rồi. Mới ngày đầu năm mới thôi à, có thể bớt ganh đua so sánh đi được không?

Lời nói của ba Mục ngược lại lại lấy lòng Trì Hành Kiện, đây chẳng khác nào là gián tiếp khen ông ta biết cách dạy con sao? Con gái của ông ta, tuyệt đối mọi thứ đều đứng đầu, ngay cả lão hồ ly Diệp Hưởng mắt cao hơn đầu kia còn nhìn trúng, muốn cưới về làm con dâu, không phải sao?

Trì Hành Kiện vốn muốn Cao Ngạn Thần làm con rể của mình, hai nhà biết rõ gốc gác của nhau, môn đăng hộ đối, về mọi mặt thì Cao Ngạn Thần cũng xứng với con gái của ông ta, nhưng bây giờ so với Diệp thiếu gia, thì có vẻ hơi kém cỏi đôi chút.

Sau khúc nhạc dạo ngắn này, bọn họ đi bộ về phía trước chừng một trăm mét, liền vào chùa Phổ Đà.

Trì Hành Kiện đã có mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến Điện Thần Tài, hai mẹ con thì đi cùng nhà họ Cao và nhà họ Mục, đi cầu phúc cầu bình an, sau khi kết thúc, các mẹ các dì mang theo lá bùa bình an mới được khai quang*, yên lặng lắng nghe những lời giảng kinh của chúng đại sư. Mấy đứa con thì tự do hoạt động, Cao Ngạn Thần đang trò chuyện với Trì Vân Phàm và Mục Điềm, giữa chừng bị ba anh gọi đi.

(*Khai quang điểm nhãn [Gọi tắt là khai quang] là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Quá trình khai quang sẽ bao gồm lễ cúng, khấn và đọc thông tin chủ nhân. Có thể có thêm thủ tục "mở mắt" cho linh vật, gọi là "điểm nhãn". truyện đăng trên themoonyue.wordpress và VNO nha)

Hai người các cô đi dọc theo con đường rừng trúc cho đến khi đến sân sau, bên tường trồng một cây đào, cũng rất là kì lạ, hoa hướng nam đều nở rộ, còn hướng bắc thì phần lớn vẫn là nụ hoa. Mục Điềm tấm tắc lấy làm lạ chụp một tấm hình, Trì Vân Phàm cũng lấy điện thoại ra, sau khi chụp xong liền mở WeChat, gửi ảnh cho Hứa Viễn Hàng.

Sau khi gửi thành công, cô phát hiện có tin nhắn anh đã gửi vào sáu phút trước: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Không đầu không đuôi, Trì Vân Phàm đọc xong mà như lọt vào trong sương mù, Mục Điềm lại phát hiện ra thứ gì đó mới lạ, quay đầu ra hiệu với cô: "Tiểu Phàm nhi mau lại đây."

Cách đó không xa là một gian nhà cổ có gạch xanh pha tạp, rêu xanh mọc chằng chịt, từ đây có thể nhìn thấy nhà cửa, ruộng lúa, ao hồ của người nông dân dưới núi. Vẫn là đầu xuân, mầm lúa chưa chín, trong ruộng chỉ phủ lên tầng tầng lớp lớp cỏ xanh, hồ nước là màu xanh lá cây đậm, có một vài con vịt trắng đang chơi trong nước, giống như từng khối kẹo bông.

Non xanh nước biếc, hoàn cảnh yên tĩnh, thật thoải mái.

Trì Vân Phàm và Mục Điềm lớn lên ở thành phố, không có nhiều cơ hội để nhìn thấy phong cảnh như thế này.

"Đáng yêu ghê." Mục Điềm chỉ con vịt, "Rất muốn bắt một con về nuôi."

"Ừ." Trì Vân Phàm lơ đễnh đáp, ngồi xuống chiếc ghế gỗ, nhìn những dãy nhà thấp lè tè xen vào nhau, đột nhiên hiểu rõ tin nhắn mới vừa rồi của Hứa Viễn Hàng là có ý gì.

"Anh thích em từ khi nào?"

"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Là lần ở trong giảng đường kia sao?

Lúc đó, cô suýt ngã, là anh đã đỡ lấy cô, còn đυ.ng phải ngực của cô...

"Tiểu Phàm nhi?"

Thấy cô ngẩn ra, Mục Điềm nghịch ngợm vươn tay lắc lắc hai cái ở trước mắt cô: "Hoàn hồn lại nha."

"Chúng ta có nên đi xuống dưới dạo một chút không?"

Gần như cùng lúc đó, điện thoại rung lên, là tin nhắn trả lời của Hứa Viễn Hàng, trên màn hình treo hai chữ sang loáng: "Ở đâu"

"Điềm Điềm," Trì Vân Phàm đề nghị, "Chúng ta ngồi nghỉ một lúc đi."

"Được á." Mục Điềm không phản đối, chạy sang một bên nhìn mấy con vịt.

Trì Vân Phàm trực tiếp gửi cho anh một vị trí.

Hứa Viễn Hàng: "Ảnh chụp rất đẹp."

"Chỉ là, anh không cần hoa đào."

"Anh cần em thôi."

Trì Vân Phàm hỏi: "Lần đầu tiên?"

Hứa Viễn Hàng cố ý hiểu sai ý của cô: "Khi nào thì đến lấy?"

Hả? ? ?

"Không phải là em muốn lần đầu tiên của anh sao?"

"Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, lấy lúc nào cũng được."

Trì Vân Phàm: "..." Không còn cách nào để trò chuyện tiếp được nữa.

Sau đó, Hứa Viễn Hàng lại báo cáo với cô về hành trình của ngày hôm nay: "Anh đang chơi game với Đại Tráng và Tiểu Bạch, buổi tối thì đi ăn lẩu, em yên tâm, anh không ăn thịt, cũng không uống rượu."

Câu cuối cùng mới là câu trả lời chính đáng: "Ừm."

Quả thực là lần đầu tiên gặp mặt, anh liền có cảm giác với cô, chẳng qua là lúc đó không nhận ra đó chính là cái gọi là thích. Đàn ông đều là động vật thị giác, có lẽ cũng không loại trừ yếu tố thấy đẹp mới để ý, nhưng sau khi càng tiếp xúc, sự chú ý và quan tâm của anh dành cho cô cũng vượt quá sức tưởng tượng, theo tự nhiên mà từng bước từng bước hãm sâu.

Gió thổi rừng trúc rì rào rung động, tiếng chim lanh lảnh, Trì Vân Phàm nhìn sang, đáy mắt đựng đầy sáng ngời cùng một mảnh cây cối xanh tươi dạt dào, khóe môi không khỏi cong lên.

Hóa ra là vừa gặp đã yêu à.

"Tiểu Phàm nhi," Mục Điềm vô tình nhìn thấy nụ cười đến xuân tâm nhộn nhạo của cô, liền phong cảnh đều không để ý tới, vội vàng đi lại, "Thành thật khai báo, cậu đang yêu đúng không?"

Trì Vân Phàm thẹn thùng gật đầu: "Đúng vậy đó."

"Tớ biết mà!"

Mục Điềm nghe ba mình nói hai nhà Diệp - Trì có liên hệ với nhau, đương nhiên liền cho rằng chàng trai đang hẹn hò với Trì Vân Phàm chính là Diệp Cảnh Nhiên, không khỏi bát quái mọc thành bụi: "Vị Diệp thiếu gia kia là người như thế nào vậy?"

Trì Vân Phàm khó hiểu, sao đột nhiên lại nhắc đến Diệp Cảnh Nhiên, có liên quan gì đến y sao?

Mục Điềm cực kỳ kinh ngạc: "Không phải cậu yêu đương với Diệp Cảnh Nhiên hả?!"

Từ biểu hiện của Trì Vân Phàm, cô nàng đã biết câu trả lời: "Vậy cậu... quen ai?"

Trì Vân Phàm mím môi cười, giọng điệu trong vô thức mang theo ý vị ngọt ngào: "Hứa Viễn Hàng."

"Ai cơ?" Mục Điềm nhịn không được thét lên, "Hứa Viễn Hàng á?!"

*

Tác giả có lời muốn nói:

Viễn ca đối với Vân muội vừa gặp đã yêu, cuối cùng cũng được nhắc tên trước mặt khuê mật của Vân muội rồi nghen!

Viễn ca: Về phía mẹ vợ tương lai cũng nên sắp xếp một chút ha?

Tiếp tục rơi xuống hồng bao ~

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

[Hết chương 51]