Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 52.1: "Tớ thích cao ngạn thần."

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 52.1: "Tớ thích Cao Ngạn Thần."

Editor: Yue
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Chương 52.1: "Tớ thích Cao Ngạn Thần."

Editor: Yue

Mục Điềm cũng cảm thấy bản thân quá kích động, vội vàng che miệng trợn tròn mắt nhìn xung quanh, thấy không thấy ai chú ý, liền hạ giọng hỏi: "Tiểu Phàm nhi, là Hứa Viễn Hàng mà tớ biết sao?"

Trì Vân Phàm cười hỏi lại: "Chẳng lẽ cậu còn biết Hứa Viễn Hàng nào khác à?"

Thực sự là anh ấy!

Sau khi Mục Điềm tiêu hóa xong tin tức này, bưng mặt "Wow"một tiếng: "Thật tuyệt nha!"

"Hai người ở bên nhau khi nào?"

"Ai tỏ tình trước vậy?"

Trì Vân Phàm sửng sốt một chút, cô không ngờ Mục Điềm lại phản ứng như vậy, không khỏi nhớ tới lần Cao Ngạn Thần tình cờ gặp cô và Hứa Viễn Hàng đi ăn với nhau. Anh còn đặc biệt đến tìm cô, nhắc nhở cô đừng ở quá gần Hứa Viễn Hàng, bởi vì bọn họ không phải là người của cùng một thế giới.

Cùng một sự việc, con trai và con gái có những mối quan tâm và ý kiến khác nhau.

Mục Điềm có lẽ là người duy nhất ủng hộ bọn họ trong số những người xung quanh cô.

"Đương nhiên rồi!" Mục Điềm tích cực tỏ thái độ, "Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Đã quen ở trong vòng tròn này, những điều mà cô nàng biết tới tới đi đi chẳng qua cũng chỉ là những kiểu người khác giới kia, sau này lấy chồng cũng chỉ có thể lựa chọn trong số họ mà thôi. Môn đăng hộ đối là tiêu chuẩn để kén vợ kén chồng, cũng không phải chưa từng có tiền lệ cô bé lọ lem gả vào hào môn, có hạnh phúc mỹ mãn, cũng có kết cục ảm đạm. Như loại kiểu thiên kim nhà giàu kết đôi với tiểu tử nghèo này, rào cản mà họ gặp phải càng lớn hơn, Mục Điềm chưa bao giờ nghe nói đến một kết thúc tốt đẹp.

Dì của cô là một ví dụ đẫm máu.

Người dượng trước kia xuất thân không cao nhưng tài hoa dào dạt, người dì của cô có tình cảm sâu đậm với ông, để được ở bên ông, dì đã không ngại đoạn tuyệt với gia đình, cuối cùng cả hai đã vượt qua tầng tầng rào cản để đến với nhau. Không ngờ sau khi kết hôn, nồng tình mật ý dần dần biến mất, dì của cô trở thành cây rụng tiền của ông ta, ông ta không chỉ tiêu xài hoang phí tài sản của dì mà thậm chí còn quan hệ nam nữ bừa bãi ở bên ngoài...

Ông nội Mục Điềm mạnh miệng mềm lòng, không nỡ nhìn đứa con gái bị đuổi ra khỏi nhà bị ức hϊếp như vậy, buộc bọn họ phải ly hôn, thanh danh của người đàn ông kia bị mất sạch, không thể lăn lộn ở Miên Thành được nữa mà chật vật trở về quê quán của mình. Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi nửa năm này, dì mắc bệnh tâm thần nặng, suốt ngày chán nản, tủi thân, bà mất vì bệnh tật khi chưa đầy bốn mươi tuổi.

Đây là một bí mật mà những người trong nhà họ Mục đều biết, lại giữ kín như bưng.

Ba Mục cũng nhiều lần cảnh cáo con gái: Nếu mày dám đi theo vết xe đổ của dì mày, tin hay không tao đánh gãy chân mày?

Mục Điềm luôn luôn là tai trái nghe ra tai phải.

Cô cảm thấy tình huống của Trì Vân Phàm và Hứa Viễn Hàng khác với hoàn cảnh của dì cô, yêu cùng kết hôn có bản chất khác nhau, vì cái gì không thể tìm một người mình thích chứ? Bọn cô còn trẻ như vậy, không phải sao? Vì cái gì phải bị giam cầm mãi bên một người?

Bên cạnh đó, Hứa Viễn Hàng muốn cá tính có cá tính, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, có thể cùng người như thế yêu đương một lần, dù không có kết quả, thì cũng đã có được những ký ức sống động và đẹp đẽ nhất trong tuổi thanh xuân.

Haiz, cân nhắc nhiều việc như vậy mà làm gì, cuộc đời ngắn ngủi lắm, nên tận hưởng lạc thú trước mắt mới đúng.

Điều mà Mục Điềm quan tâm nhất lúc này chính là: "Tiểu Phàm nhi, mau kể cho tớ nghe về chuyện tình cảm của cậu đi!"

Trì Vân Phàm đứng dậy nhìn cánh đồng lúa xanh mướt bên dưới ngọn núi, trên khuôn mặt trắng nõn nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Chúng mình vừa đi vừa nói đi."

Cô không phải là người thích bày tỏ tâm tình, nhưng liên quan tới Hứa Viễn Hàng, cô đã nóng lòng muốn cho Mục Điềm biết anh ấy tốt như thế nào.

Từ lúc quen biết đến lúc mến nhau, cô đều nhớ rất rõ ràng từng chi tiết, trong lời nói bình thản lúc nào cũng bất giác tuôn ra mật ý ngọt lịm, Mục Điềm nghe đến say mê, lại cảm thấy quả thực không thể tưởng tượng nổi, đây thực sự là Tiểu Phàm nhi mà cô nàng biết sao?

Không, phải là, đó có thực sự là thiếu niên bất lương Hứa Viễn Hàng mà cô nàng biết không?

Hoàn toàn không tưởng tượng ra được anh ấy cũng sẽ có một khía cạnh dịu dàng như vậy.

"Bây giờ anh ấy đang ở trong đội tuyển nhảy cầu quốc gia hả?"

Trì Vân Phàm gật đầu: "Ừ."

"Vậy bình thường hai người gặp mặt chẳng phải là rất khó sao?"

"Hầu như là hẹn gặp nhau một tháng một lần."

Cũng có ngoại lệ, tháng mười hai cùng tháng một, Hứa Viễn Hàng có đợt huấn luyện vào mùa đông, cô lại về nhà vào kỳ nghỉ, cả hai liền không có cơ hội gặp nhau.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến bên hồ nước, Mục Điềm hái một bông hoa dại nhỏ màu hồng phấn chơi đùa, chậc lưỡi lắc đầu nói: "Hai người nói chuyện yêu đương thật không dễ dàng chút nào."

Gió thổi mặt nước lăn tăn gợn sóng, đàn vịt trắng ngừng đùa dưới nước, nhao nhao cong đầu lên, nằm lặng lẽ trên mặt nước.

"Nhưng mà, tớ hình như có chút hâm mộ, làm sao bây giờ?"

Trì Vân Phàm buông xuống ánh mắt, hoa hoa cỏ cỏ đung đưa dưới chân cô, cô không nói cho Mục Điềm, "Cậu cũng có thể."

Vì cô biết rằng trên đời này, khả năng thực sự gặp được tình yêu của mỗi người đều không cao, rất ít người nắm bắt kịp thời, mà có thể vun vén thành quả mỹ mãn càng là lác đác không có mấy, đối với những người sinh ra trong gia đình như các cô, không có quyền tự quyết định chuyện hôn nhân mà nói, cái kết quả kia gần như ngang ngửa với kỳ tích.

Trì Vân Phàm cũng không chắc mình có thể có được điều kỳ tích đó hay không.

Nhưng bởi vì đó là Hứa Viễn Hàng, cô sẵn sàng thử một lần.

"Bất kể như thế nào," Mục Điềm nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Tớ đều sẽ ủng hộ cậu."

"Tiểu Phàm nhi, tớ luôn cảm thấy cậu khác với chúng tớ. Tớ không biết phải nói thế nào, nhưng tớ cảm thấy cậu có chủ kiến của mình, không giống như là một người ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của ba cậu..."

Vì vậy, khi biết Trì Vân Phàm và Hứa Viễn Hàng đang yêu nhau, ban đầu cô nàng rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng chấp nhận sự thật này, cũng cho rằng nó phát sinh là hợp tình hợp lý.

Trì Vân Phàm rất xúc động khi nghe được điều này: "Điềm Điềm..."

(Continue)
« Chương TrướcChương Tiếp »