Chương 13: Nghi hoặc

Lúc này, một tia nắng từ cửa sổ chiếu vào, Hoa Tưởng Dung rốt cuộc cảm nhận được một tia ấm

áp, cơ bắp toàn thân được thả lỏng một chút, thân mình thế nhưng

lại không nghe sai khiến, trước mắt tối sầm, thẳng tắp mà ngã xuống.

Một luồng ánh sáng chiếu vào xua tan bóng đen trước mắt, Hoa Tưởng Dung giật giật mí mắt, rốt cuộc tỉnh lại từ trong hôn mê.

“Tỉnh, rốt cuộc tỉnh.” Tiểu Thúy gắt gao mà nắm lấy tay Hoa Tưởng Dung, trong nước ngấn nước nhưng lại mang vẻ mặt tươi cười.

“Tiểu thư, người cảm thấy thế nào? Có đói bụng không? Có không khát?”

Hoa Tưởng Dung suy yếu mà lắc lắc đầu, vừa định nói chuyện nơi cổ lại

truyền đến một cảm giác đau đớn. Nàng nhịn không được mà nhíu mày, kêu

một tiếng.

Động tác nhỏ này kết hợp với vết xanh tím nơi cổ, làm cho

Tiểu Thúy càng nhìn càng đau lòng nhất thời không chịu đựng được mà òa

lên khóc: “Tiểu thư, Tiểu Thúy thật sự không biết người bị ủy khuất lớn

như vậy, Nam Dương Vương kia cũng quá nhẫn tâm, sao có thể làm người

biến thành như vậy, còn để cho người trong đông lạnh mặc quần áo ướt mà

chờ một đêm?”

“Tiểu Thúy, nhỏ giọng chút, đừng làm cho người khác nghe thấy.” Hoa Tưởng Dung cảnh giác mà đánh gãy lời Tiểu Thúy, chậm

rãi ngồi dậy, nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới nhỏ giọng

hỏi: “Tiểu Thúy, ta hỏi em, ta có phải là con ruột của phụ thân không?”

Tiểu Thúy nghe vậy, đột nhiên cả kinh, lập tức dừng khóc, chần chờ một chút, hỏi: “Tiểu thư, sao lại hỏi như vậy?”

“Em biết Vương gia tại sao lại đối xử với ta như vậy không? Hắn nói ta là

kỹ nữ được phụ thân chuộc về từ thanh lâu. Hắn ghét bỏ ta, hắn nói ta

nói ta là nữ nhân mà ai cũng có thể làm chồng.” Cắn chặt răng, nàng đem

những lời hắn nói để làm nhục nàng kể ra cho Tiểu Thúy.

“Tiểu thư, người đừng nghe Vương gia nói bậy, Tiểu Thúy hầu hạ người ba năm, nhưng chưa từng nghe qua có chuyện như vậy.”

Hoa Tưởng Dung xem thần sắc Tiểu Thúy, dường như nghĩ ra được chuyện gì

nhưng nàng kiềm chế không nói vì thế nàng chuyển qua chuyện khác: “Tiểu

Thúy, ta hỏi lại em một chuyện, lúc trước tại sao ta lại bị mất trí

nhớ?”

“Tiểu thư, lúc ấy em thật sự không ở hiện trường, cho nên không biết.”

Hoa Tưởng Dung lại một lần hồ nghi mà giương mắt tinh tế mà đánh giá Tiểu

Thúy, lại thấy nàng ta cúi đầu, gắt gao mà cắn môi, không kêu một tiếng.

Quả nhiên, thân thế nàng có rất nhiều bí ẩn, nói không chừng, lời Triệu

Đoạt đều là sự thật. Như vậy, Phụ thân tại sao lại chuộc mình từ thanh

lâu ra? Mà Tiểu Thúy trong chuyện này đóng vai trò gì?

Thân phận

của Tiểu Thúy tạm thời nàng không quan tâm, quan trọng nhất là chính bản thân mình, dưới tình hình hiện tạ có thể vẫn như lúc đầu mà ngưỡng mộ

và yêu say đắm Triệu Đoạt hay không?

Thời điểm Hoa Tưởng Dung

suy nghĩ, Triệu Đoạt lại bảo Vương công công mang đến một tin tức, đó

chính là sau giờ cơm chiều, sẽ tuyên bố phong hào Hoa Tưởng Dung, ở

chính sảnh.

Hoa Tưởng Dung bảo Tiểu Thúy lấy chút bạc đưa cho

Vương công công, đợi Vương công công đi rồi, Tiểu Thúy mới ngượng ngùng

nói: “chủ nhân Lan viên gọi là lan thϊếp, chủ nhân trúc viên gọi là trúc thϊếp, chủ nhân cúc viên gọi là cúc thϊếp, nghĩ đến, tiểu thư chắc được gọi là mai thϊếp.”

“Mai thϊếp?” Hoa Tưởng Dung trong miệng lặp

lại như để ghi nhớ, không khỏi thở dài một hơi nói, “Với ta tới nói,

phong hào là gì đều không quan trọng.”

“Tiểu thư, người đừng quá

bi quan, thử nghĩ trong bốn chữ mai lan trúc cúc, luận vị trí chữ mai là đứng đầu. Trước kia là lan phu nhân lớn nhất, hiện tại Mai Viên đã có

chủ tự nhiên là người lớn nhất. Tiểu thư, theo em thấy Vương gia đồng ý

cho người ở Mai Viên, lại đồng ý cho nguời địa vị cao hơn lan phu

nhân,như vậy chứng tỏ ngài ấy đối với người cũng không phải vô tình vô

nghĩa, có thể là ngài ấy nhất thời hiểu lầm chuyện gì, cho nên tiểu thư ngàn vạn lần không được nản lòng a.”

Được Tiểu Thúy khích lệ,

mây mù trong lòng Hoa Tưởng Dung tức khắc tan hơn phân nửa, nhưng vẫn

không có nổi nửa điểm vui sướиɠ. Nàng vẫn cảm thấy có một nỗi bất an

quanh quẩn ở trong lòng, đuổi đi không được, cũng tìm không ra nguyên

nhân, nàng đơn giản nằm xuống, nhàn nhạt mà nói với Tiểu Thúy: “Chỉ hy

vọng như vậy.”