Chương 1

QUẢ ĐÀO MẬT TRẦN GIAN

Editor: Aiko

Beta: Aiko

Thành phố Ôn, hội trường Gina.H.

Ánh sáng rực rỡ chiếu trên sàn catwalk, người mẫu đang mặc những bộ váy thời trang cao cấp của mùa hè năm nay, các nhà thiết kế thời trang nổi tiếng của Pháp và đội của họ đến đây, dụng tâm tạo ra một bữa tiệc mãn nhãn.

Trên sân khấu đang trình diễn chiếc váy tơ lụa mang đậm bản sắc Trung Quốc, làn váy thủy mặc đan xen màu xanh hiện ra, chân váy thêu dây đằng leo lên tầng lam sa mỏng, người mẫu di chuyển một chút, cũng đủ làm xao xuyến lòng người.

Tác phẩm này mang tên "Nở rộ" được nhiều phu nhân giàu có hiện nay ưa chuộng, những bộ váy trình diễn trước hoặc quá nặng và lỗi thời, hoặc là quá gợi cảm và tinh nghịch, chỉ có cái này, tương đối thích hợp với thân phận của các cô.

"Cảm ơn Miss.Gu đã mang đến cho chúng ta những tác phẩm thiết kế tinh tế như vậy, mong rằng cô ấy sẽ thể hiện xuất sắc hơn nữa trong tương lai........."

Theo sau lời bình luận, người mẫu bước ra khỏi sân khấu.

Một bóng dáng xinh đẹp ở trong góc lặng lẽ đứng dậy, đầm đen thắt eo với thiết kế chữ V khoét sâu sau lưng, xẻ tà ở hai bên, để lộ làn da trắng nõn, có thể nhìn thấy rõ cả xương quai xanh, giống như có một đôi cánh bướm trên lưng.

Nhiều người đàn ông có mặt ở đây đã sớm chú ý đến cô, trái tim âm thầm rung động, thấy cô rời đi, có một người nhanh chóng đuổi theo, chặn đường cô trước khi cô đi vào hậu trường.

Đáng tiếc, cậu ta còn chưa kịp giới thiệu bản thân, thì có một cô gái đã vội vàng chạy đến, bắt lấy cánh tay mỹ nữ này, "Chị Cố, giang hồ cứu gấp."

Lâm Tri Châu nhìn bóng lưng đối phương, thở dài tiếc nuối, về lại chỗ ngồi.

"Bắt chuyện thất bại."

Cậu cảm khái với người đàn ông bên cạnh, đổi lại chỉ là sự yên lặng trầm mặc.

"Thiếu chút nữa quên mất, cậu không có hứng thú đối với mỹ nữ."

Lâm Tri Châu dường như đang nói chuyện với chính mình, Chu Khâm căn bản không quan tâm cậu ta.

Trình diễn trên sàn catwalk rất khó tránh khỏi một số tình huống bất ngờ xảy ra, Cố Khinh Âm đã tập mãi thành thói quen, mấy năm qua cô đã theo thầy của mình tham gia nhiều tuần lễ thời trang khác nhau, có thể nhanh chóng đưa ra các chiến lược đối phó khi đối mặt với những vấn đề khác nhau.

Trình diễn sắp tới là một bộ váy bầu trời đầy sao, yếu tố trời sao được nhiều nhãn hiệu ưa thích, hầu hết đều sẽ vẽ bản đồ sao và những viên kim cương nóng trên lễ phục cao cấp, để tạo cảm giác mơ mộng và bí ẩn.

Chiếc váy này chủ yếu dựa vào ánh sáng ở sân khấu, khi ánh đèn chiếu xuống sẽ lộng lẫy vô cùng, điểm nhấn chính là thiết kế ở phần eo, khoét một đường táo bạo, dùng kim cương đỏ làm đường viền, mang lại cho người khác cảm giác uyển chuyển nhẹ nhàng và lay động mê người.

Nhưng sau khi người mẫu mặc vào không lâu, dây kim cương đỏ nhỏ đột nhiên bị đứt, các người mẫu nhãn hiệu khác nhìn thấy, thấp giọng bàn tán sôi nổi, phần lớn đều là đang xem náo nhiệt, nghĩ rằng nhãn hiệu của bọn họ chỉ chú ý đến vẻ đẹp bên ngoài mà không chú trọng vào chất lượng, vẫn còn thiếu sự kiểm soát trong các chi tiết.

Cố Khinh Âm cho rằng tình huống như vậy không nên xảy ra, vì trước khi ra mắt trên thị trường ngày hôm nay, bọn cô từng lén trình diễn qua vài lần, đảm bảo chất lượng, sẽ không có vấn đề thấp kém như vậy.

Tất nhiên bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, Cố Khinh Âm bảo trợ lý lấy kim chỉ tới ngay, đích thân mình khâu vá lại.

Vẻ mặt của cô trước sau luôn hờ hững, không có sự hoảng loạn trên mặt, cầm lấy kim chỉ quan sát một hồi rồi bắt đầu làm, chưa từng do dự.

Theo góc nhìn của trợ lý, cô nghiêm túc tập trung, đẹp như một bức tranh. Hàng mi dày nhẹ nhàng rung lên, che đi dôi mắt xinh đẹp mê hồn, đường vai và cổ dưới đôi môi đỏ mọng chuyển động uyển chuyển, dưới ánh sáng của đèn pha lê, trắng đến làm người khác choáng váng.

Trong vòng bạn bè của họ, chị Cố có biệt danh là "Quả đào mật trần gian", không có người con trai nào có thể cưỡng lại một cái nhíu mày và nụ cười của cô.

Cô từng yêu đương với vài chàng trai trẻ đẹp trai, danh xứng với thực "Máy thu hoạch thịt tươi", mỗi người đều nhỏ hơn cô vài tuổi, Cố Khinh Âm nói cô không để ý người khác có cái nhìn như thế nào về mình, có nhan sắc có tiền bạc, chơi đùa với đàn ông thì sao? Phạm pháp à?

Có cô gái nào không muốn sống tự do tự tại như vậy chứ? Cô trợ lý nhỏ mỗi lần nhìn cô đều nghĩ như vậy, nếu mình là con trai, cũng không có cách nào chống cự lại mị lực của Cố Khinh Âm.

"Kéo."

Cố Khinh Âm đột nhiên duỗi tay, kéo tinh thần của trợ lý về.

Cô nàng vội vàng đưa kéo cho cô, phát hiện lúc mình thất thần vài phút, chị Cố gần như đã làm xong.

Sau một vài thao tác khéo léo điêu luyện của cô, đã không còn nhìn thấy dấu vết bị làm hỏng nữa, Cố Khinh Âm nhẹ nhàng kéo vài lần, cũng không bị đứt, mới nhẹ nhàng thở ra.

Cô trợ lý nhỏ nhìn cô với ánh mắt khâm phục và kính trọng, "Chị Cố, chị quá tuyệt vời."

Ở đây ngoại trừ Cố Khinh Âm, cô ấy không tìm được người thứ hai có kĩ thuật thần kì như vậy.

——

Buổi catwalk kéo dài 5 tiếng đồng hồ đã kết thúc thành công, thầy của Cố Khinh Âm – Mr.Ender đi vào hậu trường, muốn dẫn mọi người đến bữa tiệc ăn mừng.

Mặc dù có sự cố nhỏ xảy ra, nhưng không có ảnh hưởng nhiều đến hiệu quả của buổi triển lãm, Mr.Ender ngồi ở vị trí VIP xem trình diễn, nghe thấy có rất nhiều lời khen ngợi xung quanh, còn có một vài người tìm ông trực tiếp đặt lễ phục trước, trong số đó Cố Khinh Âm được hoan nghênh nhất.

Cô là nữ sinh Trung Quốc duy nhất trong số học sinh của ông, lúc trước nhìn trúng cô gái này, chẳng qua là do cảm nhận được sự kiên cường trong mắt cô, về sau thực tế đã chứng minh, cô rất có tài năng.

Chỉ có điều cô không giống như những người khác, người ta khi nói về việc học thiết kế thời trang, đều vì ước mơ của họ, chỉ có cô đặc biệt nói thật với ông, cô làm để kiếm tiền, cô cảm thấy triển vọng của ngành này không tồi.

Cô chính là cô gái hành động khác người như vậy, bất luận đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm chú ý trong đám đông, đặc biệt được hoan nghênh.

Địa điểm tổ chức tiệc ăn mừng là một khách sạn 5 sao, gần hội trường, sau một ngày bận rộn, Cố Khinh Âm đã kiệt sức, bắt đầu choáng váng sau khi uống hai ly rượu.

Vỗ nhẹ vai trợ lý, nói với cô ấy một câu mình đi vệ sinh, rồi rời khỏi chỗ ngồi.

Đầu mùa xuân trời vẫn còn hơi se lạnh, hệ thống sưởi ở hành lang chưa được bật hết, Cố Khinh Âm chỉ mặc một chiếc áo khoác lông màu xám bên ngoài chiếc váy đen, cô đi đến cửa kính sát đất, ngắm cảnh đêm ở Ôn Thành, phồn hoa mỹ lệ, ánh sao của các tòa nhà cao tầng và đèn neon sáng gần như được kết nối với nhau.

"Nữ thần, lại gặp nhau rồi."

Một giọng nam đột nhiên vang lên phía sau, Cố Khinh Âm quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đã gặp lúc chiều ở hội trường.

Cậu bận âu phục như ông cụ non, với một mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, đeo kính gọng vàng mỏng, khóe môi nở nụ cười tự cho là đẹp, có thể nói mỗi một chỗ đều giẫm chính xác lên điểm giận của Cố Khinh Âm.

"Có chuyện gì sao?"

"Làm quen một chút, tôi tên Lâm Tri Châu."

"Trông cậu già quá rồi, tôi không tìm đàn ông lớn tuổi hơn tôi đâu." Cố Khinh Âm tàn nhẫn đánh vỡ mộng tưởng đẹp đẽ của cậu.

Lâm Tri Châu ở trong tình trường bao nhiêu năm, chưa từng thấy lời nói lưu loát dứt khoác như vậy, nhất thời nghẹn lời, ép buộc phải vì bản thân mà bảo vệ tôn nghiêm của mình, "Tôi chỉ là ăn mặc trưởng thành hơn một chút, thật ra năm nay tôi vừa mới 29."

"Sang năm bước vào tuổi trung niên mà còn không già?"

Cố Khinh Âm từ trước đến nay luôn nói chuyện thẳng thắn, đặc biệt là đối với đàn ông cô chướng mắt muốn đến gần cô.

Trái tim Lâm Tri Châu như vỡ thành từng mảnh thủy tinh, sâu thẳm trong lòng có một cậu bé nhỏ đang thấp giọng khóc thút thít, thì ra trái tim của con trai có thể mỏng manh đến vậy, trái tim bị tổn thương của cậu còn có thể yêu ai đây?

"Xin lỗi, con người tôi thích nói thật, cậu đừng để trong lòng."

Cố Khinh Âm nói xin lỗi xong chuẩn bị về chỗ ngồi, kết quả lại là một đao hung hăng đâm vào động mạch chủ của đối phương.

Thích nói thật?

Chíp chíp chíp.........Điều đó còn không phải chứng minh cậu thực sự già sao?

——

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Cố Khinh Âm có chuyện muốn nói với Mr.Ender, một mình đi lên tầng một quán cà phê cùng ông.

Sau khi ngồi xuống, hai người lần lượt gọi một ly cà phê, Mr.Ender biết cô muốn nói gì, thở dài tiếc nuối, nhưng vẫn không nhịn được: "Thật sự không suy xét một chút?"

"Vâng." Cố Khinh Âm làm việc từ trước đến nay luôn kiên định, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, "Con đã sớm nói qua con sẽ về Trung Quốc để phát triển, ba mẹ con đều ở đây, nơi này khiến con cảm thấy thoải mái, có cảm giác thân thuộc."

Mr.Ender bật cười, cô mang lại cho ông cảm giác rất mâu thuẫn, có lúc ông cảm thấy cô gái này rất tham vọng và hiếu thắng, có lúc ông lại thấy cô thờ ơ lạnh nhạt, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì.

"Vậy thì thầy chúc con mọi chuyện ở trong nước đều thuận lợi, tìm thầy bất cứ lúc nào nếu cần giúp đỡ."

"Cảm ơn thầy."

Đáy mắt Cố Khinh Âm nổi lên một tầng nước, khóe miệng lại mỉm cười.

Cô không bao giờ hối hận với bất kỳ quyết định nào của mình, dù tốt hay xấu, đều là do cuộc sống tạo thành.

——

Trước khi về Trung Quốc, một số công ty thời trang trong nước đã ném cành ô liu cho Cố Khinh Âm, cô không do dự trực tiếp chọn Triều Hi ở Ôn Thành, không vì lý do gì cả, nơi đây là quê hương của cô, cũng là nơi có thị trường trang phục lớn nhất cả nước. Cho dù các cửa hàng thật sự bị sự tác động của internet đánh sập, Triều Hi cũng đang chiến đấu trên con đường đẫm máu trong sự bùng nổ của các chương trình phát sóng trực tiếp, trong lễ hội mua sắm carnival hàng năm, họ đã đạt được vị trí đầu tiên về doanh số bán quần áo phụ nữ trên toàn bộ mạng lưới.

Nghỉ ngơi mấy ngày ngắn ngủi, Cố Khinh Âm chuẩn bị chính thức nhận chức, trước một ngày đến công ty mới, cô cùng chị em tốt Hàn Lộ đi dạo phố, mua sắm vài bộ đồ.

Về phương diện ăn mặc, cố Khinh Âm từ nhỏ đã cởi mở và táo bạo, lúc học tiểu học ngây thơ không biết gì, đối với thời trang chưa có sự nhạy bén, cô đã tự phối đồ cho bản thân, áo yếm và quần ống loe, rất nóng bỏng, dẫn đầu trước xu hướng.

Triều Hi là công ty liên doanh Trung - Đức, nơi làm việc tự nhiên có hơi hướng phương Tây, không quản lý nghiêm khắc đối với nhân viên, chỉ cần không ăn mặc quá hở hang, đều có thể tùy ý.

Cố Khinh Âm sắp gia nhập vào bộ phận hoạt động thị trường, phụ trách kế hoạch tiếp thị, ai nghe thấy chắc chắn sẽ ngạc nhiên, cô rõ ràng học thiết kế thời trang, nên vào bộ phận thiết kế mới đúng.

Nhưng Cố Khinh Âm chính là một người thích làm theo ý của mình, cô cảm thấy bản thân mệt mỏi thì sẽ không miễn cưỡng nữa, huống hồ, linh cảm thiết kế là có hạn, cô không muốn bắt buộc bản thân phải thiết kế những bộ quần áo không nổi bật để đáp ứng nhu cầu thị trường.

Đến bộ phận hoạt động thị trường cũng tốt, cô đã đi theo Mr.Ender vài năm, đối với ngành này có thể nói cô nắm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa năng lực xã giao của cô đủ mạnh để giải quyết vấn đề.

Cố Khinh Âm trong mắt Hàn Lộ là người tiêu sái, phóng khoáng, còn tưởng rằng cô sẽ làm mọi người kinh diễm khi vào công ty, đem sức hấp dẫn của mình bao phủ toàn công ty, nhưng cuối cùng cô lại chọn vài bộ thanh thuần mà hồi đại học cô không bao giờ mặc.

Người chị em này không bao giờ đi theo kịch bản.

——

7 giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên, Cố Khinh Âm đúng giờ rời giường.

Ba mẹ ly hôn, trước mắt cô đang sống với mẹ trong căn nhà rộng 200 mét vuông của cô, Hạ Vi phu nhân đã làm xong bữa sáng, Cố Khinh Âm rửa mặt xong đã bị kêu đi qua.

Đối với cô con gái nguyện ý ở lại Trung Quốc để phát triển, trong lòng Hạ Vi đương nhiên rất vui, mấy năm trước bà bận rộn công việc nên không cảm nhận được, mấy năm nay rảnh rỗi, khi nhìn thấy con của người khác ở trước mặt, mà con của mình lại không ở bên cạnh, mới cảm nhận được sự cô đơn lẻ loi.

Cố Khinh Âm chỉ vội vàng ăn vài miếng, hôm nay là ngày đầu tiên vào làm, cô không muốn để lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo và đồng nghiệp.

Hạ Vi còn muốn nói với cô vài câu, cô đã đóng cửa đi rồi, bà yên lặng ăn nốt phần bữa sáng của cô, trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Tòa nhà văn phòng của Triều Hi nằm cạnh chính quyền thành phố, tòa nhà cao chót vót, nguy nga tráng lệ, tầng mười hai đến tầng mười bảy đều là địa bàn của Triều Hi.

Cố Khinh Âm cuối cùng cũng nhìn thấy giờ cao điểm buổi sáng ở Ôn Thành, mặc dù tòa nhà công ty ở ngay trước mặt, cô lại bị kẹt ở giữa, không thể di chuyển.

Thời gian di chuyển trên chỉ dẫn là mười phút, đoạn đường cô đang lái đã chuyển sang màu đỏ sẫm.

Cố Khinh Âm hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài xem tình hình, thấy một chú cảnh sát giao thông đang điều khiển, có thể hiểu sơ sơ chuyện gì đang xảy ra

—— xảy ra tai nạn.

Sớm biết vậy cô gọi xe tới rồi.

Cô cầm lấy di dộng, nhắn tin than thở với chị em tốt: "Cố tình lại kẹt xe vào lúc tớ đi làm, tớ nói với sếp mình đến muộn vì ùn tắc giao thông, cậu nói xem anh ta có tin không?"

Hàn Lộ buồn cười trả lời: "Cậu có thể miêu tả cảm giác của mình khi bị tắc đường trong một câu không?"

"Thiếu tiểu li gia lão đại hồi (*), ta không phiền lòng ai phiền lòng."

(*) Câu đầu của bài thơ Hồi hương ngẫu thư của Hạ Tri Chương

" Thiếu tiểu li gia, lão đại hồi.

Hương âm vô cải, mấn mao tồi.

Nhi đồng tương kiến, bất tương thức,

Tiếu vấn: Khách tòng hà xứ lai? "

Cố Khinh Âm bực bội thốt ra một câu, ném điện thoại xuống ghế phụ.

Lúc về nhà muốn tắc đường như nào thì cứ việc tắc, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm đấy, ông trời đùa cô sao?

Chỉ dẫn nói là mười phút, qua mười lăm phút mới thông xe, Cố Khinh Âm hết sức chăm chú, theo sát chiếc xe phía trước, một khắc không dám lơi lỏng mà đạp ga và phanh gấp, sợ lại kẹt xe.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy biển báo lối vào bãi đậu xe, Cố Khinh Âm ngay tức khắc rẽ sang phải, cô hăng hái lái vào tầng hầm để xe.

Cô chạy nhanh hết sức, cuối cùng cũng đến được bộ phận thị trường trước 9 giờ.

Đứng ở cửa, điều chỉnh lại nhịp thở, cô mỉm cười đẩy cửa vào.

Ngay khi Cố Khinh Âm bước vào khu vực làm việc, các đồng nghiệp nam lần lượt đứng lên, nhiệt tình chào hỏi với cô, hỏi cô có phải là đồng nghiệp mới tới không.

"Chào mọi người, tôi tên là Cố Khinh Âm."

Giọng nói phát ra trong trẻo êm tai, giống như cô đều mang đến cảm giác mát mẻ và tuyệt đẹp.

Cố Khinh Âm am hiểu sâu sắc đạo lý nơi làm việc, mới vào làm việc phải trang điểm cho bản thân giống một bé thỏ trắng thuần khiết vô hại, để đồng nghiệp không có cảm giác bị uy hiếp, đồng thời làm cho họ cảm thấy mình đơn thuần và dễ dàng hòa nhập.

Vì vậy, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, với áo khoác màu be bên ngoài, bên dưới là quần bút chì đen và giày trắng, còn buộc tóc đuôi ngựa cao, trông giống sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

Các đồng nghiệp nam đều có khẩu vị như vậy, đặc biệt nhiệt tình giới thiệu với cô, nói cho cô bộ phận nhân sự ở đâu, quá trình cần thiết để nhận chức.

Bàn làm việc của Cố Khinh Âm đã được sắp xếp xong, cô cởi áo khoác treo lên ghế, từ trong túi xách lấy ra hồ sơ xin việc của mình, trực tiếp đến phòng nhân sự.

Giám đốc bộ phận ký vào bản báo cáo nhân sự của cô, bảo cô tìm giám đốc bộ phận thị trường của các cô ký tên, rồi mang tới cho cậu, cậu ta sẽ sắp xếp quá trình sau đó.

Về lại chỗ ngồi, Cố Khinh Âm dò hỏi đồng nghiệp nữ bên cạnh, giám đốc bộ phận của các cô có ở trong công ty không, văn phòng của anh ấy ở đâu.

Đồng nghiệp nữ vừa nhắc tới thì lộ vẻ phấn khích, "Chu tổng của chúng ta vừa mới nhận chức vào tháng trước, anh ấy rất đẹp trai, nhưng hơi lạnh lùng, trông rất hung dữ, cô phải chuẩn bị tâm lý một chút."

Từ đôi mắt lấp lánh của cô ấy và vẻ mặt mê trai lộ rõ, Cố Khinh Âm có thể tưởng tượng đại khái dáng vẻ của vị Chu tổng kia, chắc hẳn là một ông chú thành thục gợi cảm.

Đến trước cửa văn phòng, Cố Khinh Âm cong ngón trỏ, nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, rồi mới đẩy cửa vào.

Đập vào mắt là văn phòng được trang trí rất hiện đại, tông màu tổng thể là màu tối, chủ yếu là màu xanh đan xen màu xám, chỉ có hai chậu cây xanh là bắt mắt, rèm hoa huệ trong suốt được kéo lên, cửa sổ sạch sẽ không tì vết.

Cố Khinh Âm đẩy cửa vào, không nhìn thấy ai sau bàn làm việc, bước chân của cô dừng lại tại chỗ ngay, không dám tiến lên.

Sau hơn mười giây, một giọng nói trầm thấp và từ tính đột nhiên vang lên sau lưng cô:

"Có chuyện gì?"

Nghe thấy giọng nói này, lưng của Cố Khinh Âm lập tức kéo căng ra, tiếng chuông cảnh báo vang lên bên tai.

Chắc không trùng hợp vậy chứ?

Cô còn chưa quay lại, thì anh đã đi qua bên cạnh cô, đôi chân dài kia được quần tây bao lấy, nhìn lên trên nữa là tấm lưng rộng của anh, trông rắn chắc và mạnh mẽ.

Chu Khâm ngồi vào ghế xoay bọc da, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, từ trong mắt anh, không còn nhìn thấy được sức nóng đã từng bùng cháy như ngọn lửa.

Ngọn lửa thiêu rụi tất cả ngoan cố và ý chí, lý trí và sự tỉnh táo từ từ mọc lên từ vùng đất hoang vu vô tận bên trong.

Cố Khinh Âm chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ gặp lại nhau trong một khung cảnh thế này, hai người nhìn nhau chăm chú như những người xa lạ.

Đến gần một chút, Cố Khinh Âm mới nhìn thấy bảng tên trên bàn:

Giám đốc bộ phận hoạt động thị trường, Chu Khâm.

Tác giả có lời muốn nói: Mang theo văn mới tới rồi ~

Song C ngọt văn, không có máu chó và hiểu lầm

Nữ chính cá tính kiêu ngạo, rất có nguyên tắc, nam chính siêu cấp thâm tình, nhưng cũng phúc hắc (trọng điểm)