Chương 2: Hy vọng không ảnh hưởng đến anh.

Thích chứ.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở trong nhà này là cô đã thích rồi.

Thậm chí tối hôm qua trong giấc mơ của cô, bọn họ còn...

Mặc Phi không đành lòng nghĩ tiếp, cô rất rõ ràng, bây giờ là hiện thực, không phải đang nằm mơ.

Ngón tay người đàn ông còn dừng lại trên môi cô, cô cảm thấy cổ họng nóng lên, giống như có thứ gì đó chặn lại, làm cho cô nói không ra lời.

Anh cách cô quá gần, gần đến mức cô thậm chí có thể cảm nhận được thân thể của anh đang không ngừng hướng về cô mà tỏa ra hơi nóng phừng phực.

Nóng quá.

Mặt trời chiều ngoài cửa sổ chẳng biết từ lúc nào đã hạ xuống đỉnh núi, trong phòng bởi vì không bật đèn, rèm cửa sổ đóng chặt, một mảnh ám muội bao vây căn phòng.

Gió mát đêm hè không hề thổi vào, quanh thân cô như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

“Đúng, em thích anh.”

Cô nói. Đôi môi mấp máy trong chốc lát, ngón tay người đàn ông vuốt ve môi cô.

Cô ngẩng đầu, bốn mắt nhìn anh.

Nhìn anh sau khi mình nói thích xong yết hầu ở cổ họng lên xuống hai cái, hai tròng mắt lạnh như băng đột nhiên trở nên nóng bỏng.

Cỗ du͙© vọиɠ cuồng nhiệt này, giống như muốn nuốt chửng cô.

“Hy vọng...... sẽ không ảnh hưởng đến anh." Cô hạ thấp ánh mắt nói.

Lấy lại dây chuyền và rời đi ngay lập tức. Đây là chuyện trước mắt cô muốn làm nhất vào ngay lúc này.

Đây chính là nhà ở của Tôn Giai Nghi, nếu như bị phát hiện vào ngay lúc này cô đang dây dưa không rõ với vị hôn phu của Tôn Giai Nghi, cô thật không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Không, chuyện đó đã ảnh hưởng đến tôi rồi."

Nói xong, anh cơ hồ không cho Mặc Phi bất kỳ cơ hội phản ứng nào, trực tiếp hôn lên.

Từ khi anh ở phòng yoga nhặt được dây chuyền này, anh giống như bị mê hoặc muốn có được cô.

Anh tách Tôn Gia Di ra, một mình xuất hiện ở chỗ này, đợi cô cả buổi chiều, chỉ vì giờ khắc này.

Mặc Phi đáng thương còn không biết mình đã rơi vào miệng hổ.

Thân thể người đàn ông như sắp đổ về phía cô, môi lưỡi cuồng nhiệt trong nháy mắt chiếm lấy khoang miệng cô.

Cô muốn dùng đầu lưỡi đẩy môi lưỡi anh ra, nhưng không ngờ bị anh cắn một cái, ngay cả nước bọt cũng cuốn vào khoang miệng anh.

Nụ hôn nồng nhiệt bất thình lình này khiến cô choáng váng một trận, cô theo bản năng lấy tay đẩy anh ra muốn chạy trốn, lại bị người đàn ông trở tay ôm lấy từ sau lưng, thân thể hai người dán sát vào nhau, tựa vào trụ đá cẩm thạch.

Bốn phía tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Làm ơn, hãy để em đi, em sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa."

Vẻ mặt cô kinh hoảng quay đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình này, một bộ phận nào đó trên cơ thể đã nhận ra tín hiệu nguy hiểm lan tỏa ra từ người đàn ông.

Hơi thở cuồng thô nấn ná bên tai cô, bàn tay to không ngừng di chuyển lên đùi cô, cách bộ đồ tập yoga tơ lụa, dọc theo vòng eo mảnh khảnh của cô di chuyển lên trên, đặt lên nhũ hoa đứng thẳng của cô.

Cô chỉ mặc một chiếc áo thể thao và không mặc áσ ɭóŧ.

Ngón tay thô ráp cách vải vóc vuốt ve nhũ hoa, anh như có như không xoa bóp, kí©h thí©ɧ Mặc Phi ở trong lòng anh khiến cô khó chịu vặn vẹo thân thể.

“Còn chạy không?”

Thanh âm của anh cực kỳ khàn khàn, bàn tay to dọc theo khe hở quần áo bên hông thăm dò vào trong thân thể, làn da mềm mại trong nháy mắt cảm nhận được sự tiếp xúc của da thịt liền có phản ứng.

Đây là xúc cảm mà cô ngày nhớ đêm mong.

Bàn tay to không vuốt ve ngực của cô nữa, chỉ dừng lại ở hai bên xương sườn, ngón tay thô ráp dọc theo vòng ngoài cùng của ngực di theo đường vòng tròn.

Nhũ hoa dưới sự kí©h thí©ɧ mãnh liệt cứng rắn trướng lên, ngực của cô cực kỳ phập phồng, như là đầṳ ѵú mềm mại đang kêu gọi đôi bàn tay to lớn này vuốt ve.

Cô rầm rì, môi tràn ra một tiếng ngâm nga.

Chỉ có thể nghe thấy thanh âm này trong vô số những đêm mất ngủ của cô, thực sự khiến cô giật mình hoảng sợ.

Người đàn ông dường như cảm nhận được cơ thể cô đói khát, khóe miệng gợi lên một nụ cười không dễ phát hiện.

Anh dừng động tác trong tay, nhanh chóng rút tay ra.

Sau đó giúp Mặc Phi mặc áo sơ mi đã rơi xuống giữa mông lần nữa.

Lại từ trong ba lô của cô lấy điện thoại di động ra, nhập vào một chuỗi số.

“Gọi cho tôi, thì tôi sẽ trả lại cho em cái này.”