Chương 1

Trần Hấp bởi vì không muốn cùng bạn trai cũ lên giường liền bị cắm sừng. Ngày nọ tỉnh lại lại phát hiện chính mình cùng một nam nhân xa lạ đã xảy ra quan hệ.

Bản chất sinh hoạt của Trần Hấp, đại khái chính là không có nơi nào không thể sống, không có chỗ nào không thể trốn chạy.

11:19 thứ bảy ngày 8 tháng 9

Thời điểm Trần Hấp mở mắt ra, cảm thấy hai mắt của mình bị người ta đánh hai quyền, nếu không như thế nào sức lực mở mắt đều không có. Nhưng không quá một hồi lại tự mình phủ nhận, hẳn là bị người ta coi thành bao cát đánh mấy quyền, bằng không như thế nào toàn thân bủn rủn, địa phương nào đó còn ẩn ẩn đau.

Sau khi thu hồi ý thức, Trần Hấp mới phát hiện nơi này có chút không thích hợp.

Hoàn cảnh bốn phía xa lạ, cô biết đây không phải phòng mình. Gần mép giường không đến năm thước* có một quầy bar, mặt trên đặt mấy chục chai lọ, không có người nên không khí lạnh lẽo, cực kỳ giống tâm tình cô hiện tại.

(*Thước (tiếng Trung: ; bính âm: chǐ ) là một đơn vị chiều dài truyền thống của Trung Hoa. Giá trị hiện tại của nó được tiêu chuẩn hóa khoảng một phần ba mét, mặc dù các tiêu chuẩn chính xác khác nhau giữa Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Hồng Kông và Đài Loan _ theo wikipedia)

Khăn trải giường dưới thân màu lam kẻ sọc, trên người là tấm chăn cùng màu.

Trần Hấp biết ngày hôm qua mình uống rất nhiều rượu, cũng khóc thật lâu, đôi mắt cùng thân thể không khỏe cho cô phỏng đoán như vậy. Nhưng trừ những cái này, cô vì cái gì lại ở chỗ này, cô như thế nào lại ở chỗ này, còn nữa đã xảy ra sự tình gì, cô nhớ không ra, cũng thực sự rất muốn biết.

Ký ức cuối cùng là chính mình ngồi ở quầy bar, uống hết ba ly rượu có số độ thấp nhất.

11:32 thứ bảy ngày 8 tháng 9

“Tỉnh?”

Trần Hấp chuyển hướng đến nơi phát ra âm thanh.

Bức màn dày nặng che đậy đại bộ phận ánh sáng nên căn phòng có chút tối tăm. Nam nhân đứng ở cạnh cửa, tầm mắt cô từ dưới hướng lên trên, thân hình hắn có vẻ dị thường cao lớn, Trần Hấp thấy không rõ biểu tình hắn, nhưng một thân quần áo ở nhà làm cô ý thức được hắn hẳn là chủ nhân nơi này.

“Anh là...” Trần Hấp mở miệng mới phát giác thanh âm chính mình khàn quá mức.

“Đây là nhà anh sao?” Trần Hấp một lần nữa mở miệng hỏi, có quá nhiều vấn đề cô muốn chứng thực.

“Em không nhớ rõ?” Ngữ khí nam nhân mang theo kinh ngạc cùng một chút do dự, hắn chậm rãi đi tới quần bar.

Đến gần Trần Hấp mới phát hiện, cô nhận ra được nam nhân trước mặt, là tiểu ca ca ở quầy bar ngày hôm qua cô gặp, cô hướng về phía hắn gọi ba ly rượu. Nội tâm Trần Hấp thực sợ hãi, thân phận nam nhân, hoàn cảnh hiện tại, thân thể cô khác thường, giống như đều nói cho cô rằng, bọn họ tựa hồ đã xảy ra quan hệ.

“Tôi nhớ rõ anh, nhưng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Đây là đâu, tại sao tôi lại ở chỗ này, chúng ta có phải hay không... lên giường?” Cô bình tĩnh nhìn về phía nam nhân, tuy rằng hai từ cuối cùng thực nhẹ, nhưng cô xác định nam nhân nhất định là nghe được.

“Đây là nơi tôi ở. Em ngày hôm qua ở toilet cánh tay bị thương, tôi mang em đi xử lý miệng vết thương.”

Lời nói đến đây liền ngừng, nội tâm Trần Hấp đang giãy giụa suy nghĩ xem có nên hỏi lại một lần, chưa kịp hỏi thì trong miệng đối phương cuối cùng cũng phát ra tiếng nói, nam nhân mở miệng: “Chuyện về sau phát sinh hết thảy đều được em đồng ý.”

Tính tình Trần Hấp đại khái là lãnh đạm.

Cô năm nay 26 tuổi, là giáo viên tiểu học dạy toán, tính cách ôn hòa, có chút tính tình trẻ con. Nhân sinh của cô trước 25 tuổi là một người chuyện gì cũng thuận lợi đến không có gì phiền não, chưa bao giờ yêu thích ai. Thời điểm 26 tuổi, cô quen bạn trai cũ ở hôn lễ của bạn bè. Ở chung nửa năm, Trần Hấp tự nhận là tình cảm hai người ổn định, tính cách phù hợp, tuy ngẫu nhiên có cãi vã nhưng cũng thực mau hòa giải, trừ bỏ thiếu chút tình cảm mãnh liệt, trừ bỏ cô không muốn cùng bạn trai cũ phát sinh quan hệ thân thể.

Cô nói với bạn trai cũ là vì thời gian quen nhau của bọn họ quá ngắn, phát sinh quan hệ đối với cô có chút quá sớm. Nhưng Trần Hấp biết đây chỉ là lấy cớ. Bởi vì chính mình bài xích, bởi vì quá mức thân mật, quá mức bại lộ chính mình, cô không có cách nào tiếp thu.

Trừ bỏ chuyện lên giường, Trần Hấp cho rằng kết quả tất nhiên cho tình yêu của bọn họ là kết hôn. Một ngày nào đó, cô sẽ khắc phục chính mình, tiếp thu đối phương cũng tiếp thu bản thân.

Nhưng hiển nhiên, bạn trai cũ của cô không nghĩ như vậy.

Cho nên hắn nɠɵạı ŧìиɧ. Mà đối tượng là bạn tốt của Trần Hấp.

Trần Hấp không thích tới quán bar, cũng không thích uống rượu. Nếu không bởi vì tâm tình buồn bực khó chịu, cũng sẽ không xúc động tới mức cùng đồng nghiệp tới quán bar chơi, sau đó dẫn tới tình trạng hiện tại không thể miêu tả.

Mà nam nhân mới quen chưa tới một ngày liền lên giường, đối với Trần Hấp tính tình lãnh đạm mà nói đương nhiên không có khả năng.

Say rượu làm càn gì đó, vượt qua nhận thức của cô, nhưng sự thật là như thế, cô lại có thể như thế nào bây giờ.

11:37 thứ bảy ngày 8 tháng 9

“Tôi muốn tắm rửa”, không cho hắn phản ứng, Trần Hấp trước đưa ra thỉnh cầu.

“Được, quần áo đã giặt sạch, cũng hong khô rồi, để ở trong phòng tắm. Đồ dùng đều ở trên chỗ rửa mặt, em ngày hôm qua dùng qua.” Hắn nói xong dừng một chút mới xoay người đi ra ngoài, đại khái là cho Trần Hấp không gian để tự mình bình tĩnh.

Quần áo trên người cô là một kiện áo thun trắng to rộng, che khuất 2/3 đùi. Tuy trong phòng không có người, cô vẫn là nhanh như bay mà chạy vào phòng tắm.

Phòng tắm rất lớn, tấm kính màu trắng như chia không gian thành một thế giới khác, kí©h thí©ɧ cảm quan cô. Trong gương cô có chút mơ hồ, trước gương có để một hộp kính áp tròng, bàn chải đánh răng cùng một số đồ dùng khác.

Hướng sát vào gương một chút, tháo kính áp tròng xuống, trên mặt sạch sẽ không có tàn nhang, nghĩ đến tối qua để vậy mà ngủ. Cánh tay trái quấn một vòng băng gạc, rất dày, chạm vào có hơi đau.

Trần Hấp không có bất luận ký ức nào. Ký ức nhỏ nhặt lúc sau đều không thể nào tưởng tượng, cô biết thói quen chính mình, mặc kệ tình trạng nào, trước khi ngủ phải tháo trang sức, tắm rửa. Cho nên cô bắt đầu thừa nhận, sự tình phát sinh sau khi uống rượu là lúc ý thức chính mình bị chi phối.

Có cái nhận thức này, cô đột nhiên không muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bị chuyện bạn trai cũ kí©h thí©ɧ, hơn nữa dưới tác dụng của cồn, xúc động đã xảy ra quan hệ.

Hết thảy cùng bạn trai cũ của cô gặp quỷ đi thôi, lúc sau còn một vấn đề.

11:50 thứ bảy ngày 8 tháng 9

“Anh... có làm thi thố hay không?”*

(*Mình không hiểu câu này nên để nguyên văn bản convert, bạn nào biết thì giải thích giúp mình nha, cảm ơn mọi người <3)

Từ phòng tắm đi ra, nam nhân ngồi ở quầy bar pha cà phê. Trần Hấp đi qua, ở trước giường đứng yên hỏi. Cô thế nhưng có tâm tình quan sát phòng, trên mặt tường có mấy chục cái chai lọ, toàn bộ đều là cà phê.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô, cảm thấy cô thả lỏng rất nhiều, liền cười trả lời

“Làm. Lại đây ăn chút gì đi, bánh mỳ cùng trứng gà có thể chứ?”

Khẩu khí hắn bình tĩnh. Căn cứ vào trường hợp gặp hắn, công việc của hắn, Trần Hấp không tự chủ được mà có những suy nghĩ không tốt. Nam nhân thành thạo trước mặt, chính mình chỉ giống gà con.

“Không cần, tôi muốn rời khỏi đây.”

Nam nhân một cái chớp mắt tạm dừng, “Ăn trước đã, sau đó chúng ta nói chuyện?”

Nói chuyện? Là sợ cô dây dưa sao? Xác thật cần nói rõ ràng.

“...Chúng ta đều biết đây là chuyện ngoài ý muốn sau khi say. Tôi thanh minh trước, tôi khẳng định nhất định sẽ không dây dưa anh, tôi liền tên anh cũng không biết. Sau đó, cảm ơn anh giúp tôi xử lý miệng vết thương, bất quá tôi cái gì đều đã quên, cho nên chúng ta có thể làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Anh nói đi?”

Trần Hấp cho rằng bản thân nói ra những lời hắn muốn nghe, nhưng một phút trôi qua, vẫn trầm mặc như cũ.

Tiếng pha cà phê dần dần yếu đi, hương cà phê càng nồng, câu dẫn đầu mũi Trần Hấp. Mùi hương nồng đậm cùng thời gian im lặng kéo dài càng làm cô trở nên dị thường nôn nóng. Cô nhíu mày có chút không kiên nhẫn mà ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân ở quầy bar.

Hắn đang nhìn cô. Trong mắt tựa hồ mang theo ý cười. Trần Hấp ngây ngẩn cả người.

“Rốt cuộc chịu nhìn tôi”, trong thanh âm giống như cũng mang theo tiếng cười.

Đúng vậy, Trần Hấp đang trốn tránh ánh mắt hắn. Không phải thẹn thùng, mà là cô không nghĩ sẽ nhớ hắn trông như nào. Gặp gỡ như vậy, cô hoảng loạn chỉ muốn rời đi, về nhà, đến nơi an toàn, sau đó quên đi mọi thứ.

“Tôi kêu Chương Lộc.”

“...Cái gì?”

“Tên của tôi. Sự việc xảy ra thì đã xảy ra, không có cách nào coi như không tồn tại, em nói phải không?”

“Chính là...”

“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì tôi đảm bảo không lừa em, mặc kệ em có muốn biết hay không. Bất quá hiện tại, ăn trước đã, coi như vì dạ dày em mà suy nghĩ.”

Nam nhân này kêu Chương Lộc, dùng ngữ khí ôn nhu nói những lời này, Trần Hấp đại khái bị mê hoặc, cũng có thể cảm thấy cự tuyệt ba lần có chút làm ra vẻ, vì thế đi tới quầy bar bên kia, ngồi xuống.

“Cảm ơn...”

Một chén cháo gạo kê, một cái trứng gà chiên, ấm áp, cùng ý tốt của hắn giống nhau, làm cô bình tĩnh hơn.

Trần Hấp lúc này mới phát giác, bức màn bị kéo ra, toàn bộ không gian yên tĩnh mà sáng ngời, quên đi sự tình phát sinh giữa hai người, nên là tâm tình trong sáng mà hưởng thụ.

Cô lẳng lặng ăn xong đồ ăn trước mặt, không mở miệng hỏi tối qua xảy ra chuyện gì, hắn cũng không tiếp tục nói tiếp.

12:19 thứ bày ngày 8 tháng 9

Trần Hấp đóng lại cánh cửa nhỏ, rời đi nơi này, một giờ sau khi tỉnh lại ở đây.

Nguyên lai nơi này vẫn là quán bar, mà gian phòng tràn đầy cà phê kia là ở lầu hai của quán bar, là nơi ở của Chương Lộc.

Trần Hấp rời đi, Chương Lộc muốn đưa cô về nhà, cô cự tuyệt đề nghị này. Hắn liền đưa cô xuống lầu, mãi cho đến cửa hắn cũng không nói những lời khác, Trần Hấp nhẹ nhàng thở ra, liền sợ hắn đột nhiên nói, cô vô pháp đáp lại. Cô thậm chí cảm thấy may mắn, tuy rằng hắn không có đáp lại lời nói lúc trước của cô, nhưng hiện tại cái gì đều không nói, cái gì cũng không hỏi, giống như là cam chịu, ra đến cửa, hết thảy đều trở lại như ban đầu.

Trần Hấp nghĩ như vậy.