Chương 29: CÂU CÁ (2)

Chương 29: Câu cá (2)

Editor: Tiểu Mộc Hinh

Sự giáo dục của ba Hứa Vọng dạy cho Hứa Vọng là tự do khai sáng, tuy rằng tuổi của cậu còn rất nhỏ nhưng mà động tác câu cá vẫn có khuôn có dạng, về phần có thể câu được cá hay không là một vấn đề khác.

Khả Khả bước theo sau ba.

Bạn bè của ba đã sớm nghe tới việc Khương gia mới tìm về một đứa nhỏ, nhưng mà vẫn chỉ là nghe nói chứ chưa gặp qua, hôm nay Khương Hành đều mang theo hai đứa nhỏ đến, mọi người đều tò mò nhìn sang, một bên đánh giá Khương Khả, một bên nói chuyện với Khương Hành.

“ Đây chính là cô con gái bị mất của nhà anh à ?”

“ Lớn lên thật giống Khương Khương nhà cậu nha.”

“ Ai nha, đứa trẻ như thế nào lại bị lạc mất vậy ?”

“ Chỉ sợ là ở bên ngoài đã chịu khổ không ít đi.”

…..

Mọi người đều tò mò nghiên cứu, Khương Hành giải thích đại khái, nói với bọn họ qua loa lấy lệ.

Khương Khả đứng bên chân Khương Hành, đứng bên cạnh ba, nhìn nhóm người này vây quanh bọn họ, đem sự bất an khó chịu dưới đáy lòng đè xuống. Nhưng trong đầu, vẫn là không tự chủ mà xuất hiện lên hình ảnh đời trước, lúc cô trở lại cái nhà này, bọn họ đều chỉ trích cô.

Khi đó cô đã hơn hai mươi tuổi, đã trải qua rất nhiều chuyện không tốt.

Em gái vui vẻ dẫn cô đi chơi, tuổi tác của những người kia cũng không cách biệt quá nhiều với chị em bọn cô, ở ngoài mặt chúc mừng em gái có thêm một người chị, nhưng ánh mắt của bọn họ là sự đồng tình, khinh thường cùng ghét bỏ.

Tất cả đều ngầm xem thường cô, cảm thấy cô là một con vịt xấu xí. Còn có người đem cô so sánh với em gái, nói cô cái gì cũng không tốt, so ra cái gì cũng kém hơn Khương Khương.

Ánh mắt của Khương Khả nhìn sang phía Khương Khương đang chơi đùa cùng một đám bạn, khuôn mặt trẻ con, lúc này khuôn mặt ấy lộ ra núm đồng tiền nhàn nhạt, lúc này đang mở to đôi mắt tò mò nhìn vào cái thùng to màu xanh để xem cá ở bên trong. Môi hồng hồng như anh đào, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Mà xung quanh Khương Khương có mấy đứa trẻ chưa nhìn thấy Khương Khả, lúc này thấy cô đang nhìn Khương Khả, bọn họ đều khϊếp sợ há hốc mồm.

Đại khái chính là bởi vì hai bọn họ quá giống nhau.

Rất nhiều đứa trẻ là lần đầu tiên nhìn thấy song sinh, nhìn vào mắt của Khương Khả, tựa như là ở vùng nhiệt đới nhìn thấy chim cánh cụt.

Tâm tư của bọn nhỏ cực kỳ đơn thuần, ánh mắt đều trong suốt vô cùng. Ánh mắt nhìn Khương Khả tràn đầy thiện ý, nhiều hơn là hiếm lạ.

Mà nhóm người lớn, tuy rằng hỏi đủ các loại tình huống của Khương Khả, nhưng nói chuyện cũng rất thân thiện.

Tuy rằng Khương Khả vẫn như cũ, không thích bị người khác chỉ trỏ, không thích bị nhiều người như vậy vây xem, nhưng trong lòng dễ chịu hơn so với kiếp trước nhiều.

Tâm tình tốt lên một chút, Khương Khả khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó liền vô cùng lễ phép chào hỏi với các chú dì: “ Chào cô chú !”

Trong khoảng thời gian này có người nhà tỉ mỉ che chở, Khương Khả nay trắng nõn xinh đẹp rất nhiều, khi chào hỏi nhìn rất lễ phép mà thông minh, nhóm người lớn lúc này còn đồng tình đối với cô, thấy cô bé nhu thuận lễ phép như vậy, lập tức đối với cô gái nhỏ này rất có cảm tình.

Có một dì ăn mặc thời thượng mỹ lệ cười đến nỗi không thấy cả mắt, cười ha hả sờ sờ đầu nhỏ của cô, từ trong túi cầm ra một cái vòng tay nhỏ, sau đó nhét vào bên trong lòng bàn tay của Khương Khả.

“ Thật là lễ phép. Cái này là dì định đưa cho cháu gái nhỏ của dì, lần đầu gặp mặt, cũng không có chuẩn bị quà cho con, dì đưa cái này cho con trước, sau khi về lại mua cho con bé cái khác.”

Nhìn thấy có người tặng quà cho cô bé, nhóm người lớn kia cũng vội theo phong trào, cũng muốn biểu lộ ra mình hào phóng, vì thế tìm kiếm đồ ở trên người của bản thân có thể đưa cho cô bé. Nhưng không có nhiều người có đồ vật để đưa cho cô bé, cuối cùng, Khương Khả đã thu một đống lớn bao lì xì.

Các bạn nhỏ khác rất là hâm mộ.

Khương Khương cũng rất hâm mộ, nhưng mình đã nhận được rất nhiều quà của các chú dì, cho nên cô chỉ là hâm mộ một lúc, sau đó liền kéo chị gái đi.

“ Chị gái, chị đưa hết quà của chị cho ba đi, chúng ta đi chơi !”

Khương Khương tuy rằng còn nhỏ nhưng mà mẹ đã dạy cho cô, bạn nhỏ cầm nhiều tiền rất dễ làm mất, đồ vật có giá trị đều giao trước cho ba mẹ.

Tuy rằng rất muốn tự bản thân cầm mấy thứ này, nhưng là Khương Khương nói rất có lý, vì thế Khương Khả liền đem tiền cùng quà tặng đưa cho ba, sau đó liền theo em gái đi chơi.

Xung quanh đều là trẻ em tụ thành một vòng, có vài người lớn tuổi hơn cô một chút, nhưng nhìn rất trẻ con. Khương Khả kỳ thật không quá thích chơi cùng bọn nhỏ, cảm thấy bọn nhỏ quá mức ngây thơ, không hợp với khí chất của cô. Nhưng là, bây giờ cô chính là một đứa trẻ ba tuổi, chỉ có thể nhận mệnh, đi theo đám đông, làm một đứa bé thật sự.

Mấy đứa trẻ đa số đều vây quanh ở thùng xem cá, líu ríu với cá lớn ở trong thùng bên cạnh. Khương Khương chen lấn đi vào, sau dó đẩy chị gái đến thùng bên cạnh, vui vẻ nói với chị gái.

“ Chị gái, chị mau nhìn, là cá lớn.”

Trong thùng bên cạnh, cá trắm cỏ còn có cá mè trắng, đang ở bên trong thổi bong bóng.

Khương Khả không cảm thấy thú vị như những đứa trẻ khác, chỉ nhìn, sau đó không có hứng thú. Lui về phía sau, nói với Khương Khương: “ Em xem đi.”

Nghe thấy Khương Khả nói chuyện, âm thanh ngọt giòn giòn, nghe vào tai liền có cảm giác rất dễ nói chuyện, nhóm bạn nhỏ đầy hiếu kỳ xung quanh tiến lên, hỏi Khương Khương:

“ Khương Khương, đây là chị gái của cậu sao ?”

“ Tại sao trước kia bọn mình đều chưa từng thấy a ?”

“ Các cậu lớn lên thật giống nhau a !”

Đối mặt với nhóm bạn nhỏ tràn đầy câu hỏi, cô đắc ý ngẩng đầu nhỏ, nói:

"Đúng vậy, chị gái cùng mình đặc biệt giống nhau, các cậu không thể phân biệt rõ bọn mình đúng không ?”

Nhóm bạn nhỏ sôi nổi gật đầu: “ Đúng vậy đúng vậy, nếu cậu không nói, bọn mình đều không thể nhận ra cậu.”

“ Mình nói với các cậu nha, chị gái mình là tiên nữ, mới từ bầu trời trở về, cho nên các cậu chưa từng thấy chị ấy !”

Khương Khương hắc hắc che miệng cười một tiếng.

Trong đầu cô chợt lóe lên giấc mơ mấy ngày trước, trong giấc mơ, chị gái cô đang sống trên bầu trời.

Mộng cảnh cùng hiện thực đang chiến đấu trong đầu Khương Khương, đầu óc hiếm lạ cổ quái của cô, cũng khuynh hướng là chị gái ở trên trời trở về.

Khương Khả không hề nghĩ đến em gái lại nói như vậy, lập tức có chút kinh ngạc. Tuy rằng không biết vì sao em gái lại nói như vậy, nhưng mà sự xấu hổ trong đáy lòng, lại bởi vì lời nói của em gái mà giảm bớt một ít.

Các bạn nhỏ đối với lời nói của Khương Khương đều rất tin tưởng, không nghi ngờ, đều tò mò trên trời như thế nào, trong mắt lóe lên ánh sáng ham học hỏi.

“ Trên trời có cái gì chơi vui nha ?”

Khương Khương nhớ lại nội dung trong mơ một chút, tăng thêm tưởng tượng của bản thân, chững chạc đàng hoàng lừa các bạn của mình.

“ Trên trời có cây to màu vàng, còn có đại cung điện vàng óng ánh, có rất nhiều chú chim xinh đẹp. Còn có rất nhiều rất nhiều người giống chị của tớ, đều là tiểu tiên nữ có cánh.”

“ Oa !” Trong não của nhóm bạn nhỏ dần hiện ra hình ảnh mà Khương Khương miêu tả, đều rất hâm mộ: “ Chị gái cậu trước kia hạnh phúc thật nha !”

Khương Khương cười haha.

Hứa Vọng lúc này từ bên hồ trở về, cậu cái gì cũng không câu lên được, mồi câu còn bị mấy con cá giảo hoạt ăn hết, tuy rằng ba đã an ủi cậu, nhưng là cậu vẫn rất là buồn a. Cậu muốn khoe khoang với Khương Khương một chút, nhưng là cậu cái gì cũng không câu được. Ủ rũ một chút, lúc trở lại liền nghe Khương Khương đang lừa dối nhóm bạn nhỏ.

Nghe được Khương Khương nói chị gái của cô là từ trên trời trở về, Hứa Vọng bĩu môi.

Lúc trước cô nói với bọn họ cũng không phải nói như thế này.

Nhưng cậu cũng không dám lên tiếng phản bác lời nói của Khương Khương, không thì Khương Khương sẽ lại lên cơn với cậu mất. Cậu muốn làm bạn tốt cùng với Khương Khương, không muốn làm Khương Khương giận dỗi cậu, cho nên tuy rằng cảm thấy lời nói của Khương Khương không đúng lắm, cậu cũng không có phản bác.

Không câu được cá, hôm nay Hứa Vọng liền không có đồ vật khoe với Khương Khương, cậu liền không muôn đi tìm Khương Khương cho lắm, đứng tại một chỗ nhìn Khương Khương cùng chị gái và các bạn nhỏ khác chơi đùa, Hứa Vọng quay đầu đi tìm anh họ của cậu chơi cùng.

Khương Khương giới thiệu Khương Khả với một đám bạn, sau khi bọn họ đã biết được chị gái, cô liền dẫn chị gái đi, đi tới bên hồ nhìn ba câu cá lớn.

Ba lúc này đang ngồi trên ghế tựa màu trắng, trên đỉnh đầu có cái dù lớn màu rượu vang che nắng, cầm trong tay cầ câu cá màu đen, đang chờ cá lớn cắn câu. Bên cạnh còn bày một cái bàn màu trắng, có một ly đồ uống.

Khương Khương kéo tay chị gái chạy tới, đến gần ba, tay nhỏ lay lay tay dựa của ghế, duỗi đầu nhỏ, liền hỏi ba.

“ Daddy, ba có câu được cá lớn không đó ?”

Khương Hành ngoái đầu nhìn lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của con gái, nhìn thấy trên trán của con gái có mồ hôi, sau đó anh liền lấy một cái khăn mặt từ tay vịn của ghế, ném lên mặt của con gái. Tay nhỏ của Khương Khương bắt lấy khăn mặt mà ba ném tới đây, lau xong mồ hôi, quay đầu đem khăn mặt cho chị gái.

“ Chị gái, lau mồ hôi.”

Khương Khả an tĩnh hơn Khương Khương rất nhiều, vì vậy nên không ra nhiều mồ hôi.

Nhưng mà trên trán em gái cũng ra một ít mồ hôi, nơi này lại không có gương, trên mặt Khương Khả cũng nóng, cho rằng trên mặt mình cũng có mồ hôi, cũng lau theo. Sau khi lau xong, cô liền đem khăn cho Khương Khương.

Khương Khương đem khăn mặt trả lại cho ba, đầu nhỏ lại ghé qua: “ Daddy, khi nào cá lớn mới mắc câu a ?”

Đối diện với đôi mắt to tròn lịa dễ thương của con gái, trong mắt Khương Hành thoáng chút ý cười: “ Phải đợi một lúc.”

“ Daddy, ba có thể câu được sao? Có giống Hứa Vọng hay không, câu không được con cá nào.”

Tuy rằng lúc nãy Khương Khương nói chuyện cùng những người khác, nhưng cô vẫn thấy được Hứa Vọng. Cậu ấy ủ ũ, vừa thấy là biết không câu được con cá nào.

Đau lòng.

Hứa Vọng quay lại, trong tay còn cầm hai cái kem, định đưa cho Khương Khương. Nhưng mà cậu ấy vậy mà lại trộm nói xấu cậu, vốn là ủ rũ vì không câu được cá, bây giờ Hứa Vọng còn tức giận. Cúi đầu nhìn kem chocolate còn chưa bóc trong tay mình, quay đầu muốn đi.

Ba của Khương Khương lúc này nói chuyện

“ Bảo bối, Hứa Vọng còn nhỏ, câu cá không được là chuyện bình thường. Sau này thằng bé trưởng thành, cánh tay có lực hơn, sẽ câu được cá.”

Lời nói của ba Khương Khương có chút đạo lý, đáy lòng Hứa Vọng dễ chịu hơn nhiều. Cúi đầu nhìn cây kem trong tay, do dự, còn có nên cho Khương Khương hay không.

Bên cạnh cậu ấy còn có chị gái, nếu mình chỉ cho cậu ấy, hình như cũng không quá tốt.

Cuối cùng, Hứa Vọng nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích, chạy tới, hai cây kem đều đưa cho Khương Khương. Lát nữa cậu sẽ về lấy cái khác cho mình.

Đem que kem nhét vào trong tay Khương Khương, Hứa Vọng liền ngẩng khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ lên, thề son sắt với Khương Khương:

“ Khương Khương, sau này mình nhất định sẽ câu được cá lớn.”

Trong lời nói, hình như còn có chút tức giận.

Sau đó quay đầu liền chạy như gió.

Chị gái cùng với Khương Hành ở bên cạnh, đều nhướn mi cùng một lúc: Ơ, hình như lòng tự tôn của bé trai nhỏ bị tổn thương rồi.

Mà Khương Khương, cầm hai que kem Hứa Vọng đưa, trên mặt đầy vẻ mơ hồ.

Cậu ấy chạy tới đây khi nào vậy ?

--------------------------------------------

Hinh: Khương Khương làm người ta tổn thương, mau mau lại dỗ.

Hứa Vọng: Đúng, mau mau lại dỗ mình.

Khương Khương: ....