Chương 6: Phỏng vấn (1)

Hôm trước Liễu Tịch đã đi nộp hồ sơ vào công ty rồi, rất vui a hôm nay cô sẽ đi phỏng vấn.

Đứng trước tòa nhà cao tầng kia Liễu Tịch hít sâu một hơi lấy sức bước vào. Vừa vào cô đã được nhân viên ở đó dẫn đến hàng ghế chờ gọi tên. Nghe nói mỗi người sẽ bốc thăm để chọn vai diễn khác nhau nếu không diễn tốt thì sẽ bị đuổi thẳng cổ về.

Liễu Tịch ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần nếu cô không thở chắc mọi người sẽ nghĩ đó là một bức tượng do một nhà điêu khắc tài ba dựa vào thiên thần mà khắc ra.

Tất cả những người ngồi ở đây kể cả đàn ông luôn chăm chú nhìn cô chỉ chỉ chỏ chỏ tất nhiên cũng sẽ có những người ngưỡng mộ vì vẻ đẹp của cô và những người ganh ghét vì sợ khuôn mặt quá dỗi xinh đẹp kia của cô sẽ cản đường mình. Những lời bàn ra tán vào xì xào bên tai cô, nhưng cô như có màng chắn vô hình cách ly cô với mọi sự bên ngoài mà ngồi nghỉ ngơi, làm cho nhiều người chán ghét ra mặt với sự thanh cao của cô.

Bên ngoài phòng thử vai không khí rất căng thẳng, tâm lý của mọi người giống như một giây đàn bị kéo căng hết mức tùy thời sụp đổ. Tiếng la hét của ban giám khảo vọng ra. Thỉnh thoảng còn có người vào chưa được năm phút đã bị đuổi ra ngoài khóc lóc tủi thân vì mình diễn xuất tốt như vậy không được khen thì thôi còn đuổi ra ngoài ,thật sự rất mất mặt.

Bầu không khí đã nặng nề giờ càng trở nên nặng nề hơn. Nhiều người suy sụp tâm lý đi qua đi lại miệng lẩm bẩm người đầy mồ hôi lo lắng không biết chính mình có vượt qua cuộc thi này không.

Mọi người bây giờ rất lo lắng cũng không có thời gian chú ý đến vẻ đẹp của Liễu Tịch nữa , làm cô hảo thoải mái mà ngồi nghỉ.

Bỗng có hai cô gái tiến lại chỗ cô ngồi, cô gái đi trước có vẻ rất cá tính còn cô gái đi sau lại hoàn toàn trái ngược một người nhút nhát , e thẹn. Một người thì Liễu Tịch đánh giá qua chắc cũng thuộc loại hào môn gia thế , người còn lại là gia đình khá giả. cô chỉ đoán vậy thôi. Nhưng hai cô gái này rất xinh đẹp người đi trước mang vẻ đẹp sắc sảo mê người , người đi phía sau lại mang vẻ đẹp ngây thơ trong sáng.

" Này ! Bình hoa di động kia bỏ cuộc rồi đi về đi , cô không thắng nổi bọn tôi đâu" Cô gái vừa nói chuyện với Liễu Tịch tên Trang Ngọc Hân là đại tiểu thư Trang gia, cha là chủ tập đoàn Trang thị lớn nhất nhì thành phố người còn lại là Lâm Chi Chi con út Lâm gia có công ty khai thác dầu mỏ lớn thứ ba thành phố.

Mọi người nãy giờ rất ngứa mắt Liễu Tịch thấy cô sắp bị chỉnh thì thoải mái ngồi xem kịch

"Đừng có làm ngơ tôi , này " Liễu Tịch đang ngẩn ngơ nhìn hai cô gái trước mặt thì Trang Ngọc Hân bị cô nhìn đến phát điên lên rồi.

"Bỏ đi Hân Hân , chúng ta đi thôi , mình đang làm phiền mọi người đấy" Lâm Chi Chi vừa nói vừa kéo người đi . Nhưng Trang Ngọc Hân còn chưa bị kéo đi một tí nào thì đã nghe thấy tiếng nói của Liễu Tịch .

" Nếu cô thích chiến như vậy ta so tài đi " Liễu Tịch nói rồi nhếch mép vô tình tạo ra một nụ cười lưu manh khiến cả phụ nữ lẫn đàn ông đều đổ rạp không cần cưa. Hai người kia không hẹn mà cùng nhau đỏ mặt đến có thể nặn ra máu luôn rồi nhưng lòng tự cao của một đại tiểu thư không cho phép Trang Ngọc Hân khuất phục mà cứng miệng nói tiếp

" Nếu cô làm cho tôi tâm phục khẩu phục thì ba chúng ta sẽ kết bằng hữu, đồng ý không".

" Được thôi " .

"Mời số 122 Lâm Chi Chi vào phỏng vấn " giọng nói của trợ lý đã chen ngang cuộc đấu khẩu của hai người

" Tớ đi a" Lâm Chi Chi vừa đi vừa run cầm cập, thấy bạn mình như vậy Trang Ngọc Hân cười rồi kéo Lâm Chi Chi vào lòng hôn một cái nhẹ nhàng như chuồn chuồn thấp nước qua trán cô .

Lâm Chi Chi như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh lao như bay vào phòng phỏng vấn không có lấy một chút run rẩy hoàn toàn trái ngược với lúc trước.

Liễu Tịch thấy hai người thì không khỏi buồn cười, người xung quanh càng thêm phần kinh ngạc.

Phỏng vấn của Lâm Chi Chi đã thông qua ,hẳn là rất có thực lực .

Đến Trang Ngọc Hân , nhờ có một chút thực lực, sắc đẹp cộng với cột đình chống lưng là Trang gia nên chưa tới mười phút đã thông qua.