Chương 4

Bùi Lê là con riêng, mỗi lần Bùi Việt Trạch đi gặp cậu, trở về quần áo đều có chút lộn xộn, trên người còn có tro bụi cùng dấu chân, dần dần, mọi người đều biết tiểu biểu đệ mà Bùi Việt Trạch mang về ba năm trước có tính tình rất ác liệt.

Nhưng cố tình Bùi Việt Trạch rất là sủng Bùi Lê, chịu đánh chịu mắng, nhưng không cho phép bọn họ nói xấu em mình, làm mọi người chỉ có thể trộm chửi thầm.

Rốt cuộc một người nói xấu Bùi Lê đã đầu thai chuyển kiếp rồi a.

Nghe nói tiểu biểu đệ này của Bùi Việt Trạch trời sinh yếu ớt, sống không quá 20 tuổi, nên mới bị Bùi Việt Trạch đưa tới Vô Thượng Kiếm Tông tu dưỡng, nhưng một chút cũng không biết ơn, đúng là xứng đáng chết sớm.

Bùi Lê được Bùi Việt Trạch dưỡng ở Tuyết Tễ Phong, chưa bao giờ ra ngoài, bọn họ cũng chưa gặp mặt lần nào, nhưng nghĩ người có tính tình độc ác như vậy lớn lên cũng sẽ không đẹp, mặt mũi hung tợn còn là khen đó.

Bùi Lê nghe được ngoài cửa yên tĩnh, nhẹ nhàng thở ra, bây giờ Bùi Việt Trạch càng ngày càng quá mức.

Mới vừa tiếp xúc thân mật với Bùi Việt Trạch, Bùi Lê cảm thấy thân thể mình đều là mùi hương của tên chó kia, cậu có chút chịu không nổi, đẩy ra cửa phòng, đi đến suối nước nóng ở phía sau.

Mà giờ phút này, Nam Cung Vang hoàn toàn không có tâm tư nghe Bùi Việt Trạch truyền đạo giảng bài, chỉ cần tưởng tượng người mà mình đặt ở đầu quả tim bị tên Bùi Lê kia xoa tròn bóp dẹp, hắn liền nổi trận lôi đình.

Được, hôm nay hắn nhất định phải giáo huấn tên tiểu tử không biết điều kia mới được.

Bùi Việt Trạch nhìn thấy Nam Cung Vang rời đi cũng không để ý, nếu sớm biết tên gia hỏa này đang đi tìm bảo bối của mình, Bùi Việt Trạch nhất định sẽ đánh gãy chân hắn.

Nam Cung vang khiêng đao to, bay về hướng Tễ Tuyết Phong, nhưng cho dù tìm như thế nào cũng không tìm thấy Bùi Lê, thẳng đến khi Huyễn Linh trên người hắn loé sáng, hắn mới ý thức được nơi này có kết giới.

Trốn thật kĩ a, Nam Cung Vang giận đến đỏ mặt.

Sau khi tiến vào kết giới, cây cối rậm rạp cùng hoa tươi ở nơi này với khung cảnh toàn là tuyết ở ngoài kia quả thực khác nhau như trời với đất.

Nam Cung Bang càng nhìn càng tức, theo tiếng nước đi về phía trước, hắn có thể cảm giác được có người, ngoại trừ Bùi Lê ra thì còn ai vào đây nữa.

Hắn cho rằng bản thân sẽ nhìn thấy một người rất bình thường, nhưng không nghĩ tới Bùi Lê lại có diện mạo như vậy.