Chương 38: Động phòng sao?

Úc Hằng Chương uống hơi nhiều, trở về địa bàn của mình, cởi bỏ vẻ ngoài điềm tĩnh. Anh hơi dựa vào xe lăn, lười biếng chỉ vào đôi dép lê trên mặt đất, ngắn gọn nói: "Tự nhiên."

Anh tự mình chuyển sang chiếc xe lăn gia đình đặt ở cửa, điều khiển nó đến quầy bar trong nhà để rót nước uống.

Thư Uyển chậm rãi thay giày, đứng dậy nhìn bóng lưng người đàn ông. Hít một hơi thật sâu, cắn môi, cậu bước về phía Úc Hằng Chương.

---

Úc Hằng Chương uống cạn nửa cốc nước lạnh, cơn nóng trong người cũng vơi đi phần nào.

Lượng rượu của anh rất tốt, không đến mức say, nhưng hôn lễ tiêu tốn nhiều năng lượng hơn anh tưởng. Ban đầu, anh định nghỉ ngơi ngay tại khách sạn, nhưng Thư Uyển cứ lẽo đẽo theo sau như cái đuôi nhỏ, Úc Hằng Chương mới nhớ ra, anh đã hứa với Thư Uyển, sau khi kết hôn sẽ đưa cậu về nhà.

Chiếc ly thủy tinh trong tay bị rút đi, Úc Hằng Chương ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào Thư Uyển đã đi đến bên cạnh, giống như loài mèo, không một tiếng động.

Thư Uyển rót thêm nước vào ly, Úc Hằng Chương khẽ nói: "Cảm ơn."

Thư Uyển có vẻ như muốn nói điều gì đó, Úc Hằng Chương kiên nhẫn đợi một lúc, cậu cứ chần chừ đứng đó, đợi anh uống xong cốc nước thứ hai mà vẫn chưa mở lời.

Không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, Úc Hằng Chương thực sự tò mò muốn biết Thư Uyển muốn nói gì, nên anh cũng không nói gì, cứ ngồi đó, uống cốc nước thứ ba mà Thư Uyển rót, thành công tự rót đầy bụng mình.

Úc Hằng Chương: "..."

Thấy Thư Uyển lại định rót thêm nước, Úc Hằng Chương đành ngăn cản cậu: "Hôm nay đã muộn rồi, em đi ngủ sớm đi, có chuyện gì thì ngày mai nói sau."

Bàn tay cầm ly thủy tinh miết nhẹ trên thành ly, Thư Uyển đặt ly của Úc Hằng Chương xuống, người lại lùi về phía sau Úc Hằng Chương, đi theo anh vào phòng ngủ.

Úc Hằng Chương: "..."

Để thuận tiện cho việc ra vào, các phòng trong căn hộ về cơ bản đều không đóng cửa, Úc Hằng Chương xoay người, nhìn Thư Uyển đang rụt rè đứng trong phòng ngủ của mình, giống như nhiều lần trước, cảm thấy đứa trẻ này thật khó hiểu.

"Có chuyện gì, em nói đi." Úc Hằng Chương nói.

Sau đó, anh nhìn Thư Uyển từng bước tiến lại gần, dừng lại trước mặt anh, ngồi xổm xuống.

Thư Uyển nửa người dựa vào chân anh, hàng mi hơi cụp xuống, run rẩy như cánh bướm. Đôi tay trắng nõn do dự, nhưng lại kiên quyết chạm vào người anh từng chút một.

Cổ họng khẽ nghẹn lại, những ngón tay thon dài run rẩy, vụng về cởi bỏ những chiếc cúc áo sơ mi đang trói buộc hơi thở của anh, chiếc thứ nhất, chiếc thứ hai.

Ánh mắt Úc Hằng Chương thay đổi, anh nhìn xuống chàng trai xinh đẹp đang quỳ gối trước mặt mình, chủ động cởϊ qυầи áo cho anh, nhưng vẫn là dáng vẻ ngây thơ nghiêm túc đó.

Cúc áo đã được cởi bỏ một nửa, dái tai Thư Uyển hơi đỏ ửng, vẻ mặt ngượng ngùng, dường như hoàn toàn quên mất rằng bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, trước đó đã đặc biệt thỏa thuận, tuyệt đối sẽ không xảy ra quan hệ thực sự.

Làn da nhạy cảm trên bụng bị đầu ngón tay mát lạnh vô tình hay cố ý chạm vào. Úc Hằng Chương không thể chờ đợi động tác như mèo cào của Thư Uyển thêm nữa, anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh đó, kéo người vào lòng.

Phần lớn cơ thể Thư Uyển nằm trên người Úc Hằng Chương, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, Úc Hằng Chương nhìn chằm chằm vào mắt cậu, khóe môi vẫn còn ý cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: "Em muốn làm gì?"

Miệng thì lạnh lùng chất vấn, nhưng tay kia lại đỡ lấy eo Thư Uyển, không để đầu gối cậu va vào đất.

Úc Hằng Chương cứ ôm như vậy, để Thư Uyển nằm trên người mình, chờ Thư Uyển đưa ra lời giải thích.

Cổ tay bị nắm không hề đau, chỉ cảm thấy lòng bàn tay Úc Hằng Chương nóng rát, nóng đến mức má Thư Uyển cũng nóng ran theo.

Cậu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Úc Hằng Chương, nhỏ giọng nói: "Anh uống rượu rồi, phải đi tắm."

Úc Hằng Chương: "..."

Câu nói này nếu người khác nói ra, hẳn là một lời mời gọi nồng nhiệt, nhưng từ miệng Thư Uyển với khuôn mặt thanh tú này, với vẻ mặt như vậy, lại giống như cậu thực sự chỉ muốn giúp Úc Hằng Chương tắm rửa.

Một cách rất trong sáng, thậm chí là một loại lòng tốt giúp đỡ người khuyết tật.

Đối mặt với vẻ mặt thuần khiết và điềm nhiên của Thư Uyển, Úc Hằng Chương lại một lần nữa dao động về những gì anh vừa mới xác định.

Im lặng một lúc, Úc Hằng Chương buông Thư Uyển ra, dựa lưng vào xe lăn, nói: "Anh không cần giúp đỡ."

Thư Uyển gật đầu, có vẻ như hiểu mà cũng như không.

Úc Hằng Chương không muốn đoán xem Thư Uyển rốt cuộc đang nghĩ gì nữa, anh điều khiển xe lăn lùi lại, đi vào phòng tắm, để lại một bóng lưng, nói với Thư Uyển: "Phòng của em đã được dọn dẹp xong rồi, em vào đi."

Cánh cửa phòng tắm khẽ đóng lại, Thư Uyển ngồi trên sàn suy nghĩ... Hình như phải tắm trước đúng không?