Chương 7: Bàn tán

Làn gió biển mặn mòi, tiếng ồn ào náo nhiệt, tất cả đều chân thật đến vậy.

Tuyệt đối không thể là mơ.

Cuối cùng Thư Uyển cũng tin chắc rằng, cậu đã đến một thế giới hoàn toàn mới, sắp thay thế Thư Uyển có ngoại hình giống hệt cậu, sống ở đây.

Từ giờ phút này, Thư Uyển chính là Thư Uyển.

---

Thư Uyển bước vào đám đông, mới phát hiện ra không ai xách hành lý, cậu một mình kéo chiếc vali nặng nề đứng lẫn vào trong đó, trông thật lạc lõng.

Tiếng xì xào bàn tán theo gió biển bay vào tai Thư Uyển.

"Người đó chính là người được nhà họ Úc đính hôn đấy à..."

"Quả nhiên là nhà giàu mới nổi... Tại sao nhà họ Úc lại muốn đính hôn với loại người này..."

"Cậu không biết à? Nghe nói là để xung hỉ cho ông cụ... Tôi thấy là để đè nén scandal kỳ thị người đồng tính của cậu công tử kia thời gian trước..."

"Chuyện này tôi biết! Trên mạng mắng chửi rất dữ dội, nghe nói có người còn chạy đến tòa nhà công ty Úc thị ngồi im lặng phản đối?"

"Ha ha ha ha ha tôi từng thấy ảnh, còn giương cờ lục sắc nữa chứ."

"Muốn chứng minh Úc thị không kỳ thị người đồng tính, cũng nên là cậu công tử kia tự mình tìm một người đàn ông kết hôn chứ, để anh trai kết hôn là có ý gì?"

"Vậy chắc là tranh giành quyền lực giữa các phe phái rồi... Nghe nói ông cụ sắp không qua khỏi, ai cũng đang nhắm vào tài sản... Úc Hằng Chương vốn đã bị tật ở chân, lại còn cưới một người đàn ông, không có con nối dõi, cậu nghĩ xem, Úc thị còn có thể giao cho anh ta sao?"

... Những lời sau đó Thư Uyển không nghe rõ, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cậu toát mồ hôi lạnh.

Tranh đấu trong gia đình giàu có, xung hỉ, người chồng lại còn tàn tật... Giống hệt tình cảnh cậu kết hôn với Lưu Ngạo Nhân.

Trong một cuộc hôn nhân đầy rẫy lợi ích, chỉ có cậu là kẻ hy sinh không thể nắm giữ bất cứ điều gì.

Thư Uyển bỗng dưng nghi ngờ, có lẽ cậu không phải có được cơ hội sống lại, mà là từ hố lửa này, nhảy vào hố lửa khác.

Tòa nhà cao chót vót, đám đông chỉ trỏ, tất cả đều trở thành con quái vật muốn nuốt chửng cậu.

"... Quý khách? Quý khách? Úci lòng xuất trình thẻ phòng." Thư Uyển bừng tỉnh, gió biển thổi qua, lạnh đến mức anh rùng mình.

Nhân viên phục vụ cực kỳ kiên nhẫn, giữ nụ cười lịch sự, lặp lại: "Bên này cần kiểm tra thẻ phòng của quý khách."

Người xếp hàng sau Thư Uyển không đợi được nữa, càu nhàu thúc giục: "Anh có thể nhanh lên chút được không?"

Tiếng còi tàu ở bến cảng hòa lẫn với tiếng xe cộ qua lại trên đường, sự ồn ào của thành phố vang vọng bên tai Thư Uyển, khiến anh bai rối. Thư Uyển bơ vơ đứng giữa đám đông xa lạ, rụt rè nói: "... Thẻ phòng không có ở tôi."

Nhân viên phục vụ bất lực: "Ý anh là anh đã làm mất thẻ phòng?"

Thư Uyển không trả lời được.

Thư Trạch đứng trong góc nhìn Thư Uyển mất mặt, mới chậm rãi xuất hiện, đưa thẻ phòng của Thư Uyển, dịu dàng nói: "Anh, anh để quên thẻ phòng ở chỗ ba rồi."

Theo dự đoán của Thư Trạch, với tính cách không chịu được chút ấm ức nào của Thư Uyển, nhất định sẽ cãi nhau với anh ta trước mặt mọi người, đến lúc đó anh ta có thể tỏ ra rộng lượng, làm một người em trai âm thầm chịu đựng sự vô cớ gây sự của anh trai cùng cha khác mẹ. Anh ta không tin như vậy mà mọi người còn thấy Thư Uyển đáng thương.

Người đáng thương phải là anh ta mới đúng.

Thế nhưng Thư Uyển không nói gì, còn mở to đôi mắt dường như rất biết ơn nhìn anh ta, nhỏ giọng nói "Cảm ơn".

Nụ cười trên mặt Thư Trạch cứng đờ.

Có người tốt bụng nhận xét: "... Người anh thật sự đã đẩy em trai sao? Sao tôi thấy không giống nhỉ?"

"Đúng vậy... Người anh có thể đẩy ngã em trai sao? Tôi thấy em trai béo hơn anh trai nhiều mà?"

Thư Trạch: "..."

Cân nặng của anh ta đã là cân nặng của idol nam rồi, là do Thư Uyển quá gầy thôi được chưa!?

Thư Trạch liếc mắt nhìn ra phía sau, trên mặt cố gắng giữ nụ cười ôn hòa, nhưng công lực chưa đủ, rất dễ khiến người ta nhìn ra anh ta đang tức giận, ngược lại càng thêm phần u ám.

Tiếng bàn tán biến mất, Thư Trạch nhìn biểu cảm của mọi người, bỗng nhiên ý thức được thái độ của mọi người không giống như anh ta nghĩ.

Rốt cuộc giữa anh ta và Thư Uyển ai đúng ai sai đối với những người này không có gì khác biệt, tất cả chỉ là một trò cười mà thôi.

Xác nhận hóa đơn xong, Thư Uyển lấy lại hộ chiếu, đi theo Thư Trạch rời khỏi du thuyền.

Cậu ngoái đầu nhìn biển, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy biển. Đáng tiếc hai ngày nay chỉ ở trong cabin, sau này không biết còn có cơ hội ra khơi ngắm nhìn hay không.

Thư Uyển lưu luyến quay đầu lại, mới phát hiện sắc mặt Thư Trạch rất khó coi, giống như đang tức giận. Thư Uyển không hiểu sao Thư Trạch lại đột nhiên nổi giận, nhưng cậu biết Thư Trạch đối xử với Thư Uyển trước kia rất tệ.