Chương 8: Vạn sự do mệnh

Theo lời Thư Trạch ghé vào tai cậu nói ngày đầu tiên, rất có thể Thư Uyển trước kia đã bị người em trai này đẩy xuống biển.

Thư Uyển đi sau Thư Trạch nửa bước, cẩn thận đề phòng Thư Trạch. Cậu quá xa lạ với thế giới này, cho dù biết Thư Trạch không phải người tốt, nhà họ Thư không phải nơi tốt đẹp gì, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Vạn sự do mệnh, nửa điểm không do người.

Huống chi là ca nhi.

Kéo vali nặng nề đi một đoạn đường dài, Thư Uyển bị Thư Trạch đưa đến bãi đậu xe. Tài xế vừa lúc lấy hành lý ký gửi trở về, Thư Uyển học theo anh ta đặt vali vào cốp xe.

Thư Bác Quần và Lưu Hiểu Lỵ đã ngồi trên xe, nghe thấy tiếng mở cửa, Thư Bác Quần nhíu mày nói: "Sao lại chậm như vậy?"

"Con nghe thấy có người đang nói xấu nhà chúng ta." Thư Trạch ngồi vào ghế sau, oán trách nói, "Ba, hôn sự với nhà họ Úc nhất định phải tổ chức sao? Ba có biết bên ngoài người ta nói nhà chúng ta như thế nào không?"

"Con hiểu cái gì?" Thư Bác Quần không vui.

Thư Trạch còn muốn nói gì đó, bị Lưu Hiểu Lỵ huých một cái, mới chịu đổi chủ đề.

Thư Uyển thử mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ. Ba người phía sau đang trò chuyện, Thư Uyển một mình nhìn chằm chằm cửa sổ xe, nhìn cái gì cũng thấy ngạc nhiên.

Trên đường là xe cộ qua lại, trong tay mọi người cầm là điện thoại, trên tòa nhà cao tầng treo là biển quảng cáo... Thư Uyển cố gắng đối chiếu những thứ nhìn thấy với những danh từ được viết trong hai cuốn tiểu thuyết.

Ba người phía sau nói chuyện được vài câu, im lặng, đều lấy điện thoại ra xem.

Thư Uyển chú ý tới hành động của bọn họ, bỗng nhiên nghĩ đến cậu chưa từng thấy thứ gì giống điện thoại trong phòng.

Không chắc chắn mọi người ra ngoài có đều mang theo điện thoại hay không, Thư Uyển cũng không dám hỏi người nhà muốn đưa cậu vào "hang cọp" này, chỉ có thể tạm thời ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Xe nhanh chóng từ nơi cao ốc san sát chạy đến khu biệt thự, tầm nhìn bỗng chốc trở nên rộng rãi, Thư Uyển thở phào nhẹ nhõm.

Tòa nhà cao chọc trời quả thực hùng vĩ, nhưng nhà cao như vậy, người nhỏ bé như vậy, ngay cả mặt trời cũng bị che khuất, Thư Uyển luôn cảm thấy hơi ngột ngạt.

Theo quan sát của Thư Uyển, nơi này có lẽ là thật sự không có ca nhi, cậu đã nhìn rất nhiều người đi đường, đều không thấy ai giống ca nhi, ngược lại phát hiện, trên tay mỗi người hầu như đều cầm điện thoại.

Tiểu thuyết miêu tả, điện thoại ngoài việc có thể gọi điện thoại cho người cách xa ngàn dặm, còn có thể tra cứu bất kỳ nội dung gì, nhân vật chính muốn nấu ăn, hoặc tìm đường, hoặc xem "phim truyền hình", đều chỉ cần lấy điện thoại ra.

Thư Uyển còn rất nhiều điều chưa hiểu, nhưng cậu nghĩ, điện thoại nhất định là vật dụng thiết yếu trong cuộc sống của người hiện đại.

Đến nhà họ Thư, tài xế chỉ xách hành lý của ba người kia, Thư Uyển tự mình đến cốp xe xách vali xuống. Đi vào căn biệt thự nhỏ, cậu sợ không tìm thấy phòng mình, bị người ta nhìn ra sơ hở, may mà vừa vào cửa đã có người giúp việc đến xách hành lý, điều này khiến Thư Uyển thở phào nhẹ nhõm.

Sau chuyến đi chỉ còn lại mệt mỏi, Thư Trạch vô tư ngã người xuống ghế sofa, gọi người mang nước trái cây cho mình.

Thư Bác Quần và Lưu Hiểu Lỵ đều đã lên lầu, không ai để ý đến Thư Uyển.

Thư Uyển bám theo người giúp việc trở về phòng ngủ, muốn tìm cơ hội dò hỏi thêm một chút. Cậu bước vào phòng, đánh giá một vòng, khi quay đầu lại thì người giúp việc đã đặt hành lý xuống và rời đi, không nói một lời nào.

Thư Uyển nhận ra có lẽ cậu không được chào đón trong ngôi nhà này.

Cách bài trí trong nhà họ Thư rất tinh tế, lại còn có người giúp việc, điều kiện gia đình chắc hẳn rất tốt.

Nhân vật chính trong tiểu thuyết là "nhân viên văn phòng", chỉ thuê một căn phòng nhỏ trong "khu chung cư", sống một mình, điều mong muốn nhất là sở hữu một "biệt thự" lớn.

Thư Uyển không hiểu rõ về cấu trúc xã hội hiện đại, vì vậy cậu cần phải tìm một chiếc điện thoại có thể tra cứu được nhiều thứ.

Không có thời gian để chiêm ngưỡng môi trường sống, Thư Uyển lục tung từng ngăn kéo một nhưng vẫn không tìm thấy điện thoại của mình, ngược lại, cậu nhìn thấy một khối kim loại dẹt trên bàn, sau khi mở ra thì màn hình sáng lên.

Một lúc sau, trên màn hình xuất hiện bức ảnh Thư Uyển và ba người khác đang khoác vai bá cổ nhau.

Đây có phải là thứ mà trong sách gọi là máy tính?

Thư Uyển nhớ lại cảnh Thư Trạch gõ liên tục vào màn hình điện thoại trên xe, vì vậy cậu cũng thử dùng ngón tay chạm vào màn hình máy tính, nhưng không có phản ứng gì. Nhìn xuống dưới, có một dãy phím khiến cậu càng không biết phải làm sao.