Chương 62

#NS thu mua Thiên Vũ#

#Công ty uy tín lâu năm Thiên Vũ thay tên#

#Liệu Thiên Vũ có hi vọng trở thành dê đầu đàn ở thành phố S không#

Chen vào top mười trên weibo. Các kênh tài chính và kinh tế đều đang thông báo. Thiên Vũ một thời, bây giờ trở thành công ty dưới trường NS. Giá cổ phiếu vẫn luôn đi xuống bỗng đón đợt tăng giá mới.

NS rót vào, mang đến sức sống cho Thiên Vũ.

Về phần thay tên, những nhân viên phổ thông cũ của Thiên Vũ không hề có chút khó chịu nào. Lúc trước Thiên Vũ cùng đường đã cắt giảm một nhóm nhân viên, bây giờ đã chuyển sang làm cho NS. Trong giới kinh doanh có ai mà không biết phúc lợi ở NS là tốt nhất.

NS cũng chuyển từ tòa cao ốc cũ vào tòa cao ốc của Thiên Vũ. Tòa kiến trúc mang tính tiêu biểu ở thành phố S của Thiên Vũ, sau khi đổi chủ dĩ nhiên đã gây nên một trận oanh động.

Mạnh Tây Nguyệt làm CEO của NS, luôn làm việc khiêm tốn, trên mạng ngay cả một tấm hình cũng không có, thậm chí ngay cả tên của CEO NS là gì, nam hay nữ, đều không ai hay biết, làm tăng thêm cảm giác thần bí.

Phòng làm việc mới của tổng giám đốc dĩ nhiên sẽ dựa theo cách bài trí yêu thích của Mạnh Tây Nguyệt. CEO cũ - Lưu Hưng chuyển xuống giám đốc điều hành. Đối phương trái lại không hề bất mãn, thu dọn đồ đạc đi đến văn phòng mới.

Dù sao thì ván đã đóng thuyền, Lưu Hưng đã được lãnh giáo thủ đoạn và tầm nhìn của Mạnh Tây Nguyệt. Cộng thêm ở chỗ ba của anh ta có cổ phần của công ty cũ, chỉ cần anh ta không chạm đến ranh giới cuối cùng, dĩ nhiên sẽ được sống yên ổn, cần gì phải đi làm chuyện tốn sức lại không có kết quả tốt.

Người đi làm chuyện tốn sức lại không có kết quả tốt này, ý muốn nói đến Lệ Đình. Lưu Hưng từng là cấp dưới của Lệ Đình. Ngoài mặt, anh ta là bạn của Lệ Đình nhưng trên thực tế, trong mắt của Lệ Đình, anh ta chỉ là một con chó nghe lời chủ.

Mặc dù không vui, nhưng nhà họ Lệ vừa có tiền vừa có thế lực, anh ta chỉ có thể thành thành thật thật làm cấp dưới. Ai ngờ, sau khi Thiên Vũ xảy ra chuyện, ba anh ta đẩy anh ta lên vị trí CEO.

Lệ Đình đã từng tìm anh ta thương lượng quyết sách. Sao Lưu Hưng có thể tự mình đồng ý được? Nói là CEO, thật ra anh ta chỉ là bù nhìn thôi.

Sau đó, ngoài dự liệu của anh ta chính là, Lệ Đình thế mà lại bán hết tất cả cổ phần của Thiên Vũ trong tay, bắt đầu lại từ con số không.

Lệ Đình kiêu ngạo lại tự tin. Lưu Hưng vẫn luôn biết điều này. Nếu là anh ta, sẽ không có dũng khí bắt đầu lại một lần nữa.

Chỉ tiếc, bây giờ nhà họ Lệ thật sự không gượng dậy nổi.

Lệ Đình gây rất nhiều thù hằn trên thương trường.

Mặc dù tình trạng bây giờ đã tốt hơn một chút, nhưng muốn vượt qua NS, đặc biệt là khi Mạnh Tây Nguyệt còn ra mặt đảm nhiệm CEO, e rằng mãi mãi không có khả năng.

Bây giờ, trong giới kinh doanh có ai mà không biết, Mạnh Tây Nguyệt chính là thần thoại của thành phố S.

Lưu Hưng tin, không bao lâu nữa, Mạnh Tây Nguyệt sẽ dẫn dắt NS trở thành công ty điện tử lớn nhất trên cả nước.

Thư kí Cao: "Tổng giám đốc, đây là tài liệu về thành tích của nội bộ cao tầng Thiên Vũ trong mấy năm gần đây."

Tài liệu rất chi tiết, cống hiến trong những năm gần đây nhìn lướt là thấy ngay. Sau khi xem xong, Mạnh Tây Nguyệt đọc tên vài người, sau đó nói: "Những người này ở lại, còn những người khác trong một tuần phải làm xong thủ tục từ chức."

Thư kí Cao không hề bất ngờ với kết quả này: "Vâng, tôi sẽ thông báo cho bộ phận nhân sự."

"Kênh Tài chính và kinh tế gửi thư mời, thời gian sẽ do chúng ta quyết định. Tổng giám đốc, có nhận lời mời không?"

Tài chính là kinh tế là lão đại trong giới truyền thông về kinh tế, chuyên mục phỏng vấn nếu không phải là công ty lớn thì sẽ không mời. Lần này mời Mạnh Tư Nguyệt là đã hạ mình rồi.

Vẻ mặt của Mạnh Tây Nguyệt lạnh nhạt: "Từ chối." Cô không quan tâm đến mấy thứ này, cộng thêm việc vừa mới tiếp nhận Thiên Vũ, nội bộ NS có rất nhiều chuyện cần phải làm.

Thư kí Cao: "Đã hiểu."

Mặc dù Mạnh Tây Nguyệt không lên tiết mục phỏng vấn nhưng NS có động tĩnh lớn như vậy, người nên biết đều đã biết.

Lệ Đình nhìn nhiều tờ báo kinh tế tài chính đưa tin, từng câu từng chữ không rời khỏi NS, càng đừng nhắc đến chuyện bây giờ Thiên Vũ đã đổi tên, anh ta giống như bị người khác hung hăng tán cho một bạt tai.

Công ty mới mở bây giờ của anh ta ngay cả công ty hạng ba cũng không chen chân vào được. Còn người phụ nữ Mạnh Tây Nguyệt kia, đã đi đến trước mặt tất cả mọi người rồi.

Lệ Trác nhìn đứa con trai từng khiến cho ông ta kiêu ngạo, bây giờ chỉ còn lại sự thất vọng tràn trề. Ông ta không ngờ Lệ Đình gây thù chuốc oán sau lưng ông ta nhiều như vậy. Trên thương trường tối kị nhất là đuổi cùng gϊếŧ tận. Không ngờ, đứa con trai mà ông ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại qua mặt ông ta. Không, thật ra ông ta vẫn luôn biết chuyện, chỉ là khi đó, Thiên Vũ vẫn là người đứng đầu ở thành phố S, bọn họ còn có thể tùy ý. Bây giờ, bắt đầu lại tất cả, Lệ Trác sớm đã không còn dã tâm như lúc trẻ nữa.



Suy nghĩ, Lệ Trác chán chường nói: "Bên phía nhà họ Triệu gửi thiệp mời liên hôn. Con suy nghĩ một chút đi."

Mặc dù tình hình của công ty đã tốt hơn một chút, nhưng nếu như muốn đứng vững, vẫn phải dựa vào việc liên hôn.

Mặt của Lệ Đình cứng đờ, u ám: "Ba, cho con thêm một khoảng thời gian đi."

Lệ Trác ừ một tiếng, không nhiều lời.

*

Hạ Ngữ An lại nhận một bộ phim mới. Lần này là thể loại thanh xuân vườn trường. Nàng diễn hoa khôi học đường, là mối tình đầu của nam chính, chỉ là nam chính vẫn luôn không có dũng khí để tỏ tình, cuối cùng hoa khôi ra nước ngoài, nam chính suy sụp một khoảng thời gian ngắn, trải qua một vài chuyện, sánh đôi cùng với nữ chính tràn đầy sức sống bên cạnh mình.

Cách tương tác như một đôi oan gia hoan hỉ của nam nữ chính khiến cho bộ phim này đầy điểm gây cười.

Nhưng đó không phải việc của Hạ Ngữ An. Trong bộ phim này, nàng phụ trách đẹp là được.

Nàng thay bộ đồng phục vẫn luôn ghét bỏ hồi còn đi học, trang điểm, mái tóc xoăn được duỗi thẳng. Tuổi tác hiện tại của nàng cũng không lớn, buột tóc lại, gương mặt có chút phúng phính như em bé, ngồi trong phòng học, hoàn toàn không hề gây chú ý.

Vừa quay xong cảnh ở lớp học, Chung Nhạc nhân cơ hội Hạ Ngữ An đang trang điểm, cười nói: "Chị Hạ, đây là bộ phim duy nhất mà chị không nhận cơm hộp đó."

Hạ Ngữ An ngước mặt nhìn Chung Nhạc. Chung Nhạc vội vàng thu lại nụ cười, đổi chủ đề: "Chị Hạ, chị có biết không. NS thu mua Thiên Vũ rồi."

Lớp trang điểm của nàng không bị phai, chỉnh sửa sơ một chút thì thợ trang điểm cũng đi mất. Hạ Ngữ An không có trang điểm mắt. Nàng cười khẽ, đôi mắt hoa đòa hơi cong, cả gương mặt tràn đầy ý cười xinh đẹp lại ngây thơ.

"Ừ, Mạnh Tây Nguyệt đã nói trước cho tôi biết rồi."

Ngoài một vài bí mật của công ty không thể tiết lộ ra, những chuyện còn lại, Mạnh Tây Nguyệt đều sẽ nói với Hạ Ngữ An.

Kế hoạch thu mua, Mạnh Tây Nguyệt cũng từng nói với Hạ Ngữ An, nhưng mà không hề nói nội dung cụ thể.

Chung Nhạc: "..." Cô ấy không ngờ tổng giám đốc Mạnh thế mà lại bàn chuyện công việc với Hạ Ngữ An.

Yêu đương không phải nên nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt sao.

Chung Nhạc quyết định hỏi chuyện công: "Chị Hạ, sau ba giờ hôm nay chị có lịch trình gì không?"

Vừa mới nói xong, cô ấy nhìn thấy bầu không khí xung quanh Hạ Ngữ An lập tức trở nên vui vẻ, ngọt ngào, mắt giật một cái.

"Có chứ, tôi muốn về sớm, nấu cơm cho Mạnh Tây Nguyệt."

Hạ Ngữ An học nấu ăn được hai ngày, thao tác cơ bản xem như đã nắm được, đồ ăn làm ra cũng có thể ăn. Nàng không thể chờ để làm cho Mạnh Tây Nguyệt ăn.

Chung Nhạc nghiêm mặt: "Vậy chúc chị và tổng giám đốc Mạnh có một buổi tối vui vẻ."

Hạ Ngữ An cười ha ha, đuôi mắt nhướng lên: "Tăng lương."

Chung Nhạc vui vẻ, lập tức khen một tràng. Bây giờ chỉ có tiền lương mới có thể mang lại hơi ấm cho cô ấy thôi.

Không bao lâu sau, Lâm Kỳ cũng tham gia.

"Hôm nay không đi đón chị, em ở nhà đợi chị."

Mạnh Tây Nguyệt nhìn thấy tin nhắn này, vẻ mặt lập tức dịu lại, trả lời: "Được."

Vừa đặt điện thoại xuống, cửa phòng làm việc chưa được cho phép đã bị người ta đẩy vào: "Tổng giám đốc Mạnh, chúng tôi cần một lời giải thích. Tại sao lại muốn khai trừ chúng tôi?"

Mạnh Tây Nguyệt nhìn đám người khí thế hùng hổ xông vào. Ánh mắt quét qua, người đi đầu đang nói chuyện lập tức im lặng.

Nữ thư kí vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi tổng giám đốc. Tôi không cản được họ."



Mạnh Tây Nguyệt nhìn thư kí sắp khóc đến nơi, vẻ mặt dịu đi một chút: "Không phải lỗi của cô, đi ra ngoài trước đi."

Chờ khi nữ thư kí vừa đi ra, Mạnh Tây Nguyệt nhìn chằm chằm họ, lạnh nhạt nói: "Phép lịch sự cơ bản như gõ cửa cũng không có à?"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người vô thức cúi đầu. Người dẫn đầu lập tức mất hết khí thế. Ông ta là một trong những cao tầng của Thiên Vũ. Bình thường ra ngoài không ai là không đuổi theo nịnh bợ ông ta. Mặc dù trong khoảng thời gian này, Thiên Vũ đã xuống dốc, nhưng đối với những cao tầng như họ mà nói, vẫn còn chất dinh dưỡng.

Không ngờ, sau khi NS tiếp nhận, thẳng tay khai trừ bọn họ.

"Chúng tôi đến đòi một lời giải thích, tổng giám đốc Mạnh, chúng tôi là lão thành của Thiên Vũ. Cô làm như vậy không sợ lòng người lạnh nhạt sao?"

Mạnh Tây Nguyệt rất bình tĩnh: "Có thể từ chức, NS không ép buột bất cứ ai."

"Chúng tôi đã ở cương vị này nhiều năm rồi. Tổng giám đốc Mạnh, chúng tôi cần một lời giải thích."

Mạnh Tây Nguyệt lấy tài liệu thư kí Cao đưa cho cô, đưa lại cho họ: "Giám đốc Lý, bản thân ông tham ô ba triệu tài chính của công ty, đã ba tháng rồi vẫn chưa trả lại, công ty sẽ truy cứu chuyện này."

Giám đốc Lý, cũng chính là người dẫn đầu, nhìn tài liệu trong tay, sắc mặt vốn đã không tốt lắm, sau khi nghe thấy Mạnh Tây Nguyệt nói thì lại càng không tốt. Khoản tiền kia, ông ta đã ném hết vào cổ phiếu thua lỗ, cộng thêm ông ta là cao tầng, âm thầm động tay động chân một phen, không có ai phát hiện.

Không ngờ, tổng giám đốc vừa mới đến, trực tiếp điều tra rõ, lôi ra được chuyện xấu của ông ta.

Ông t lập tức không còn nói được gì nữa.

Người khác cũng như chim cút, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, họ xem mà đỏ mặt.

Sắc mặt của Mạnh Tây Nguyệt không chút thay đổi, khóe mắt, lông mày đều mang theo sự lạnh lùng: "Ra ngoài đi."

Lúc đến thì hùng hùng hổ hổ, lúc đi thì như chó nhà có tang. Vừa mới đi ra ngoài, ánh mắt của người xung quanh và bảo vệ khiến cho người nào người nấy đều xấu hổ đỏ mặt.

Mạnh Tây Nguyệt không công khai phần tài liệu này, xem như đã chừa lại mặt mũi cho họ rồi. Họ lập tức quay về thu dọn đồ đạc, ngoan ngoãn rời khỏi công ty.

Cuối cùng cũng không còn tâm tư nào khác.

Trợ lí Lý nhìn họ rời đi, nói với thư kí Cao: "Họ vừa đi thì công ty sẽ lại có một đống người thăng chức."

Thư kí Cao không phủ nhận.

Trợ lí Lý: "Hôm nay bận rộn như vậy, lại phải làm thêm giờ rồi. Anh nói xem tổng giám đốc có tăng ca không?"

Thư kí Cao nhìn anh ta một cái: "Anh cảm thấy thế nào?"

Trợ lí Lý nghiêm mặt, lập tức tức giận nói: "Tư bản khó ưa."

Rõ ràng trước kia Mạnh Tây Nguyệt cũng là một trong những người tăng ca đến tận khuya. Từ sau khi yêu đương, cô đã thay đổi.

Thư kí Cao liếc anh ta: "Nghiêm túc làm việc đi."

Như thường lệ, lúc tan làm, Mạnh Tây Nguyệt đóng máy tính lại, đúng giờ ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.

Nhân viên NS đã thành thói quen, nhân viên cũ của Thiên Vũ cũng không cảm thấy kinh ngạc. Lệ Đình - tổng giám đốc cũ của họ giờ nào cũng có thể tan ca. Có đôi khi cả ngày không đến công ty cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà, vẫn có chút tò mò: "Gần đây bận rộn như vậy mà sao tổng giám đốc lại không tăng ca nhỉ?"

"Ây, cô không biết rồi, tổng giám đốc từng làm việc cường độ cao khiến cho bản thân ngất xỉu phải nhập viện, còn đang dưỡng sức, không bao lâu nữa sẽ lại giống như chúng ta thôi."

Nghe xong vì công việc mà nhập viện, họ lại càng thêm kính trọng, đồng thời lại có cảm giác áp lực. Bà chủ đã cố gắng như vậy rồi, nhân viên nhỏ bé như họ chỉ có thể càng thêm cố gắng thôi.

Hạ Ngữ An nghe thấy tiếng tắt máy xe, vội vàng tháo tạp dề xuống, bưng đồ ăn đã xong ra ngoài, còn đang bốc hơi nóng.

Nàng tính toán thời gian để làm.

Cửa vang lên, trên mặt của Hạ Ngữ An không tự chủ mang theo nụ cười: "Về rồi à, mau chuẩn bị ăn cơm nè."