Chương 4: Ngốc nghếch sao?

Lời nói của Khương Linh đột ngột dừng lại, trong đầu nàng ta bỗng chốc hiện lên một suy đoán.

Nàng ta theo bản năng liếc nhìn eo của thiếu niên, chỉ thấy một tấm thẻ bài được khảm ngọc đang treo ngay ngắn ở đó.

Đó không phải là thẻ bài bình thường, mà là lệnh bài có thể tự do ra vào hoàng cung.

Khương Linh từng nghe Hoàng hậu nhắc đến cách đây không lâu, vị tiểu tướng quân trẻ tuổi vừa mới thắng trận trở về, nhị công tử Thẩm Khách Đình của Thẩm gia, đã được quốc quân ban tặng đặc quyền này.

Nhìn khắp cả kinh thành, cũng không thể tìm ra người thứ hai sở hữu lệnh bài này.

Thẩm Khách Đình, chính là thần tử mà phụ hoàng nàng ta hiện đang rất coi trọng, yến tiệc hôm nay chính là yến tiệc phong thưởng được tổ chức để chào đón hắn trở về.

Nhưng mà...

Khương Linh nhìn Khương Thủy Yên đang bất tỉnh nhân sự từ xa, trong lòng vẫn không thể nuốt trôi cục tức này.

Thẩm Khách Đình dù có được coi trọng đến đâu, chẳng lẽ còn quan trọng hơn đích công chúa như nàng ta hay sao?! Cũng chỉ là một tên võ biền thô lỗ mà thôi, hắn ta còn dám làm gì công chúa này nữa chứ!

Hơn nữa, nàng ta cũng không muốn cứ thế mà bỏ qua cho tên ngốc này.

Vừa rồi nếu nàng ta không cảm giác sai việc mình rơi xuống nước, không giống như là ngoài ý muốn, nàng ta rõ ràng cảm thấy mình bị người ta kéo xuống.

Ngoài Khương Thủy Yên ra, sẽ không còn ai khác.

Nghĩ đến đây, Khương Linh nhướng mày, lần nữa giở giọng công chúa ra, miệng mỉa mai nói:

"Ngưỡng mộ đại danh của Thẩm tiểu tướng quân đã lâu, à không, cung yến vẫn chưa bắt đầu, hiện tại, ngươi cũng chỉ là một công tử nhàn rỗi không chức không quyền, vậy xin hỏi Thẩm công tử, cho dù ngươi có mang theo lệnh bài thông hành, nhưng hiện tại lại ăn mặc xộc xệch, ướt sũng cả người ôm công chúa điện hạ như vậy, có phải là quá phận rồi không."

Khương Linh dừng một chút, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.

"Hơn nữa, muội muội của ta, còn chưa xuất giá."

Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Thẩm Khách Đình thì không sao, nhưng danh tiếng của Khương Thủy Yên nhất định sẽ bị hủy hoại, bản thân nàng vì năm xưa bị ngã đập đầu, mà đến nay vẫn chưa có công tử nhà nào muốn cầu hôn, hôm nay nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, e rằng sau này Khương Thủy Yên chỉ có nước đi gả cho người thường.

Khương Linh quả thật là đang toan tính một phen.

Thế nhưng ngay khi nàng ta đang đắc ý vì điều đó, thì trên bờ không xa, Thẩm Khách Đình đột nhiên đứng dậy, cởϊ áσ choàng trên người, vung tay một cái, chiếc áo choàng liền rơi thẳng lên người Khương Thủy Yên.

Sau khi hoàn thành động tác một cách dứt khoát, hắn thản nhiên xoay người, mái tóc đuôi ngựa hơi khô do gió thổi theo động tác mà hất lên giữa không trung, tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

Chỉ thấy hắn khoanh tay dựa vào thân cây liễu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt hồ, trông có vẻ hờ hững, nhưng miệng lại đáp:

"Công chúa e là nhầm rồi, chuyện này nếu truyền ra ngoài, điều quan trọng nhất, chẳng phải là tâm địa công chúa độc ác, muốn hãm hại chính muội muội ruột thịt của mình, không tiếc giữa thanh thiên bạch nhật đẩy nàng ấy xuống nước, còn muốn uy hϊếp người cứu giúp, thật không ngờ, những bậc quý nhân trong kinh thành này, lại là những con mãnh thú ăn thịt người."

Giọng điệu của hắn tuy bình thản, trông cũng không có vẻ gì là để tâm, nhưng những lời nói ra lại lạnh lùng vô tình, không chừa chút mặt mũi nào.

Khương Linh nghe vậy sững sờ, dường như không ngờ ở đây lại có người ngoài, càng không ngờ hắn ta lại nhân cơ hội này mà phản đòn, lúc này chỉ biết im lặng.

Thẩm Khách Đình thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó cười khẽ một tiếng, đầy ẩn ý tiến lên, bế thốc Khương Thủy Yên vẫn đang nằm trên đất lên.

Hắn ôm nàng đi về phía đám người.

Những người đang tụ tập dường như đều có chút sợ hãi vị khách không mời mà đến này, vô thức lùi lại phía sau, nhưng Thẩm Khách Đình lại không để tâm đến điều đó, chỉ ôm Khương Thủy Yên đi đến trước mặt thị nữ tên Nghênh Xuân.

"Chủ tử của ngươi, dù sao cũng là một công chúa, còn ngươi là thị nữ thϊếp thân của nàng ấy."

Nói đến đây thì đột ngột dừng lại.

Nghênh Xuân không phải kẻ ngốc, tự nhiên nghe ra được ẩn ý trong lời nói của hắn.

Nàng ta là thị nữ thân cận của Khương Thủy Yên, mà Khương Thủy Yên dù sao cũng là công chúa của Khương quốc, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người bị truy cứu trách nhiệm đầu tiên chính là nàng ta.

Nghe vậy, Nghênh Xuân vội vàng hành lễ đáp lời, sau đó luống cuống đứng dậy, tiếp nhận Khương Thủy Yên từ trong lòng Thẩm Khách Đình.

Khương Linhđứng từ xa nhìn thấy cảnh này, vẫn không nhịn được mà mỉa mai: "Bổn cung thật không ngờ, Thẩm nhị công tử lại quan tâm đến một kẻ ngốc như vậy."

Thẩm Khách Đình vốn đang định xoay người rời đi, bỗng nhiên quay đầu lại, nhưng không nhìn về phía Khương Linh, mà nhìn chằm chằm Khương Thủy Yên đang nằm trong lòng Nghênh Xuân.

Thiếu nữ toàn thân ướt sũng, hai mắt nhắm nghiền, dưới lớp áo choàng rộng thùng thình vẫn có thể nhìn thấy thân thể nàng đang run rẩy, mái tóc đen buông xõa bên má, búi tóc rối tung, gương mặt gầy gò đến đáng thương.

Lúc nãy dưới nước vô tình chạm vào, Thẩm Khách Đình đến giờ vẫn còn nhớ rõ vòng eo nhỏ bé đến khó tin của nàng.

Trước đây khi còn ở biên cương, hắn đã từng nghe qua về vị công chúa ngốc nghếch này, chỉ là...

"Ngốc nghếch sao..."