Chương 1.2: Tín vật

Giờ Tý Tần Diệc mới gϊếŧ bốn người, hiện tại lại sắp mang theo một thân tắm cũng tắm không sạch mùi máu tươi ra khỏi thành đi về phía nam.

Chức vị Diệp Đình Mục an bài cho hắn không nhỏ, thị vệ theo bên mình Công Chúa Phù Quang, nói trắng ra là, chỉ cần công chúa xuất phủ, đi đâu đều phải cùng theo.

Chuyến này tuy nói là mệnh lệnh, coi như là ngày đầu tiên hắn nhậm chức.

Tần Diệc không có thời gian cải trang trang điểm, một thân quần áo màu đen không phân biệt thiện ác xuyên qua sương mù mịt mờ, một đường xuôi nam, cách ngoài thành bốn mươi năm mươi dặm gặp được hai hàng xe.

Một nhóm từ phía nam trước mặt mà đến, xem khí phái xe ngựa kia cùng rất nhiều hộ vệ đi theo, cũng biết chính là phượng giá của công chúa.

Một nhóm từ con đường nhỏ phía đông đi ngang qua, giống như đội buôn bán, nhưng Tần Diệc híp mắt chăm chú nhìn, phát hiện ngựa ăn đường cực mỏng, trong xe hiển nhiên không có hàng buôn bán.

Không đúng, Tần Diệc thầm nói. Mà hộ vệ công chúa cũng phát hiện điểm này, không biểu tình thả chậm tốc độ.

Ngựa của Tần Diệc lúc này tiến lên, nhưng vẫn chậm một bước.

Đoàn xe kia ngang qua ngăn chính giữa đường, đột nhiên dừng bước không đi tiếp, người cầm đầu hét lớn một tiếng, mọi người tuân lệnh, lập tức rút đao chặt dây, cưỡi ngựa quay đầu, hơn hai mươi người, ngay ngắn xông về đoàn xe của công chúa.

Sát thủ áo đen của tướng phủ ẩn nấp ở đường nhỏ hai bên rừng rậm thấy vậy, liên tiếp thoát ra, tình cảnh nhất thời vô cùng hỗn loạn.

Tần Diệc cách hai đoàn xe còn có gần nửa dặm, hắn thúc vào bụng ngựa, tiến thẳng đến chỗ xe ngựa của công chúa.

Nhóm thị vệ đi theo bảo vệ phân biệt không ra là thích khách hay người đến giúp, Tần Diệc đang ở trước mặt đầu lĩnh hộ vệ chém đầu một thích khách xuống, lại móc lệnh bài tướng phủ ra thể hiện thân phận, lúc này mới có cơ hội tới gần xe ngựa của công chúa.

Nhưng hắn thủy chung cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Chuyến này nhân số hộ vệ chừng trên trăm người, mà hai ba mươi thích khách không thể lại được gầm công chúa, Diệp Đình Mục muốn hắn đến đây, tất nhiên có nguyên nhân khác.

Tần Diệc không suy nghĩ cẩn thận, đã trông thấy một nam nhân bộ dáng gã sai vặt từ phía sau xe ngựa công chúa đi lên, tay trái người nọ giấu trong tay áo, lên xe ngựa, xốc màn xe công chúa lên.

Động tác hắn lớn mật, mà hộ vệ bên cạnh xe nhìn hắn một cái liền rời mắt, hiển nhiên biết người này.

Ánh mắt Tần Diệc lướt qua bắp đùi vạm vỡ của gã sai vặt cùng đồ vật hắn giấu giếm trong tay áo, sắc mặt biến đổi, trở mình xuống ngựa, bước nhanh về phía trước.

Gã sai vặt cúi người, cung kính nói với người trong xe ngựa, "Nơi đây nguy hiểm, mời công chúa theo ta đến phía sau xe ngựa."

Một ma ma tuổi già trước tiên đi ra từ trong xe, bước chân bất ổn rơi xuống, gã sai vặt đỡ bà ta, lại đưa tay ra với người bên trong xe.

Một cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết vươn ra từ trong xe ngựa, lúc vừa sắp vịn vào bàn tay gã sai vặt kia, Tần Diệc nhảy lên xe ngựa, thân xe chấn động mạnh một cái, hàn quang lóe lên trong tầm mắt mọi người, trường kiếm keng một tiếng, gã sai vặt kia vô thức quay đầu, đến mặt Tần Diệc còn không thấy rõ, đã bị một kiếm cắt cổ.

Mũi kiếm sắc bén từ một đầu cái cổ vạch đến bên kia, chặt đứt mạch máu, máu tươi mãnh liệt phun ra, tung tóe cả người Tần Diệc.

Một thanh đao ngắn tẩm độc rơi ra từ trong tay hắn, thanh âm của gã sai vặt cũng không kịp phát ra, liền "Bụp" một tiếng ngã xuống phía sau.

Lưng đập lên khung xe, rồi lại ngã vào bùn nhão ẩm ướt mặt đất.

Tần Diệc một thân hắc y, trên mặt tung tóe máu cũng không lau, mặt lạnh thu kiếm vào vỏ, động tác nhanh đến cơ hồ không thấy rõ.

Phương pháp hắn gϊếŧ người luôn luôn thô bạo như vậy.

Ma ma tận mắt thấy cảnh gϊếŧ người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, kinh hãi nhìn Tần Diệc đạp ở trên xe ngựa, dường như hắn và thích khách là đồng bọn.

Tần Diệc vì vậy lại đưa lệnh bài cho bà ta nhìn qua.

Nhưng chẳng biết tại sao, sắc mặt ma ma kia nhất thời càng thêm hoảng sợ.

Tần Diệc không để ý tới, hắn xuống xe ngựa, chợt nghe được trong xe truyền đến một tiếng tiếng động. Tần Diệc quay đầu, dụng vỏ kiếm vung màn xe lên nhìn qua, chỉ thấy trong xe ngựa một tiểu cô nương mặt trong sáng như sen đang sợ hãi nhìn hắn.

Trong xe hơi tối, nhưng đôi mắt Tần Diệc so với mắt ưng còn mãnh liệt hơn, hắn đứng ở ngoài xe, hơi cúi xuống đã nhìn rõ hình dạng của nàng.

Nàng co chân ngồi trong xe ngựa, váy phấn choàng lên người, có lẽ là lần đầu gặp tình cảnh như vậy, như một con thỏ bị dọa sợ, thực sự không ầm ĩ không kêu ca.

Hắn dựa vào cả người váy dài khảm đầy kim tuyến cùng trên trâm cài tóc vòng nhận ra người này chính là người hắn phải bảo vệ, Công Chúa Phù Quang, Cơ Ninh.

Trên đầu nàng là búi tóc xinh đẹp, sạch sẽ lại nhu thuận, lớn lên đặc biệt đẹp mắt.

Tần Diệc quen biết bao người, nhìn hai mắt, mơ hồ cảm thấy ánh mắt của công chúa có điểm giống nghĩa phụ hắn.

Ánh mắt Tần Diệc đảo qua vòng tay trên cổ tay rất nhỏ của Cơ Ninh, lại ngừng một cái chớp mắt trên eo thon của nàng, cảm thấy nàng đích xác sinh ra một bộ dáng cần người bảo hộ

Cơ Ninh không giống trưởng công chúa ở biên cương phía xa, nàng từ nhỏ được nuôi dưỡng ở thâm cung, kim thạch gấm vóc dưỡng thành tính tình mềm mại, hôm nay thật vất vả chuyến ra ngoài cung, bị tập kích không nói, Tần Diệc còn gϊếŧ người ở trước mặt nàng.

Nàng làm sao từng nhìn thấy loại tình cảnh này, tuy rằng không khóc không nháo, nhưng thân thể đã có chút run rẩy.

Hai khuyên tai nho nhỏ trên lỗ tai phấn ngọc cũng run theo nàng, như là bị cục diện này dọa tới mức tàn nhẫn, còn chưa khóc, nhưng nhìn qua có vẻ sắp khóc đến nơi.

Trong cặp mắt kia dường như cất vào nước Giang Nam, ướŧ áŧ thanh tịnh, Tần Diệc có thể rõ ràng nhìn thấy bộ dáng bản thân đầy máu trong mắt nàng.

Hắn không biết nghĩ như thế nào, nắm chặt kiếm, vô thức lui về bên cạnh một bước, ngăn cản thích khách vẫn còn run rẩy hộc máu trên mặt đất.

Sau đó hắn thấy tiểu công chúa bởi vì động tác đột nhiên của hắn run lên một cái, dường như hắn là hồng thủy mãnh thú gì đó.

Ma ma kia đã biết Tần Diệc là người phủ Thừa Tướng, bà run rẩy gọi công chúa, cố nén sợ hãi đi dìu người trong xe ngựa.

Nhưng chính bà cũng đứng không quá ổn, ở đâu còn dịu được ai khác.

Tần Diệc cũng không biết nên dìu hay không, cứ như vậy nhìn một lão ma ma dìu Cơ Ninh chậm rì mà đi ra từ trong xe ngựa.

Tần Diệc nhìn hai người đưa lưng về phía hắn đi về sau xe ngựa, đột nhiên gọi, "Công Chúa Phù Quang ."

Thân hình Cơ Ninh run lên, xoay người lại, bối rối tránh ánh mắt, bộ dáng kia, so với thích khách mới gặp kia còn sợ hơn mấy phân.

Tần Diệc vươn tay, "Phiền công chúa cho thuộc hạ một tín vật, thuộc hạ trở về báo cáo kết quả công tác."

Đây là thói quen lúc Tần Diệc gϊếŧ người, nếu như đối phương là nhân vật trọng yếu, gϊếŧ người xong, sẽ phải lấy một tín vật trên người người này, trở về giao cho Diệp Đình Mục, coi như nhiệm vụ hoàn thành.

Cơ Ninh không trả lời, nàng tiện tay móc ra túi tiền từ trong tay áo đưa cho hắn, liền cùng ma ma đi về phía sau xe ngựa.

Ma ma kia hạ giọng, vừa đi vừa nói với Cơ Ninh, "Công chúa chớ sợ, sắp tới Dận Đô rồi, chắc không có chuyện gì đâu..."

Thanh âm kia theo cơn gió lọt vào trong tai Tần Diệc, hắn mặt không thay đổi lau đi vết máu trên mặt, cúi đầu nhìn cái túi tiền trong tay, hắn có thể ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trên túi.

Tần Diệc chỉ hiểu độc, không hiểu hương, ngoại trừ cảm thấy đặc biệt dễ ngửi, cũng không có gì đặc biệt.

Chỉ tiếc, cầm trong tay hắn không đầy một lát, đã dính vào không ít mùi máu tươi.

Máu tươi trên tay rơi vào hình hoa tinh xảo thêu trên túi tiền, nhuộm ửng đỏ cánh hoa màu phấn trắng không biết tên là gì.

Hắn nhìn trong chốc lát, bọc lại, để túi tiền vào trong lòng ngực mình.

-

Đoàn xe Cơ Ninh trở lại Dận Đô, Tần Diệc liền dẹp đường trở về tướng phủ phục mệnh.

Hắn đưa túi tiền dính đầy máu đen giao cho Diệp Đình Mục lúc, Diệp Đình Mục sửng sốt một cái chớp mắt, trầm giọng hỏi, "Công chúa đã xảy ra chuyện?"

Tần Diệc không biết Diệp Đình Mục vì sao nghĩ như vậy, trả lời, "Không có."

Suy nghĩ Diệp Đình Mục bỗng nhiên phập phồng, hô hấp cũng rối loạn một cái chớp mắt, hắn hỏi, "Vậy ngươi đưa túi tiền này cho ta làm cái gì?"

Hắn còn chưa dứt lời, Tần Diệc đã có thể hiểu ý của hắn, thường ngày Tần Diệc đưa đồ vật của người nào đó cho hắn, người kia hơn phân nửa đã toi mạng.

Tần Diệc lần đầu tiên làm người giám hộ, không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy cũng nên mang tín vật trở về, không muốn sinh ra hiểu lầm.

Tần Diệc trầm mặc một cái chớp mắt, lại nghe Diệp Đình Mục nói, "Trả lại."

Vì vậy hắn lại nhét túi tiền trở về trong vạt áo, "Vâng."