Chương 19

Thu Linh nhìn trộm bị phát hiện bèn cười lúng túng, nàng ta và Vân Tự đều từ Trung Tỉnh điện đến, tất nhiên thân thiết với Vân Tự hơn Tụng Nhung một chút. Thu Linh nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tỷ không có mặt, Hoàng thượng ở trong điện còn nhắc đến tỷ đấy.”

Nàng ta kể lại chuyện xảy ra trong điện cho Vân Tự, còn khinh thường bĩu môi: “Tỷ không thấy sắc mặt của Tụng Nhung đâu, nàng ta lập tức biến sắc, đúng là có vấn đề, nếu không phải theo chủ tử tiến cung, nàng ta như vậy mà cũng xứng vào hầu trong điện à!”

Theo nàng ta thấy, Tụng Nhung chẳng có chút quy củ nào, có khi còn dám nói xen vào lời của chủ tử. Đây là điện Hòa Nghi, Tài nhân niệm tình chủ tớ nên mới không xảy ra chuyện, sau này ra khỏi điện Hòa Nghi, cái tính này sẽ rước không ít họa.

Như vậy thì cũng thôi, nhưng bụng dạ lại còn hẹp hòi như mũi kim, sợ có người nổi bật hơn mình.

Nghĩ đến đây, trong mắt Thu Linh lộ vẻ bất mãn, vừa rồi Vân Tự lui ra khỏi điện, đổi thành nàng ta vào điện hầu, nhưng Tụng Nhung lại đề phòng nàng ta đủ đường, không cho nàng ta đến gần chủ tử.

Đúng là điên!

Vân Tự cụp mắt, lúc ngước mắt lên, nàng bất lực lắc đầu, chân thành an ủi: “Được rồi, dù sao nàng ta cũng là người tiến cung cùng với chủ tử, tình cảm khác với chúng ta, nếu trong lòng muội không vui thì bớt nói chuyện với nàng ta lại.”

Thu Linh còn muốn nói gì đó nhưng Vân Tự cắt ngang nàng ta: “Muội cũng biết nàng ta thân thiết với chủ tử, sau này đừng nói những lời thế này nữa.”

Thu Linh kéo khăn tay, mím môi nói: “Muội cũng chỉ nói với tỷ thôi, sẽ không nói lung tung đâu.”

Vân Tự cười, không tiếp lời.

Nàng và Thu Linh không thân thiết gì, cũng sẽ không lôi kéo kết bè phái với Thu Linh. Trông có vẻ nàng đang an ủi Thu Linh một câu, nhưng thực ra trong lòng Thu Linh chỉ cảm thấy khó sống chung với Tụng Nhung, nàng ta chỉ muốn chọc giận Tụng Nhung mà thôi.

Sự cản trở như có như không của Tụng Nhung khiến người khó chịu, nàng ta cũng phải đáp lại một ít lễ.

Vân Tự chưa bao giờ là người tốt tính, chỉ có điều với gương mặt này, nếu tính cách ngang ngược xấu xa, e là sẽ khiến người ta ghét.

*

Một đêm đến sáng, Vân Tự nhớ ngày mai phải đến trước điện hầu hạ, thế nên trước khi ngủ, nàng không dám lãng phí thời gian để nghĩ lung tung. Nàng tự biết thân phận mình thấp kém, Hoàng thượng sẽ không nhớ đến nàng, dù nghĩ lại vẫn còn sợ, nhưng cũng không tự mình đa tình mà nghĩ quá nhiều.

Hôm sau, còn chưa đến giờ mão thì Vân Tự đã dậy, nàng vội vã đến trước điện, thấy vẻ mặt buồn ngủ của Tụng Nhung, nàng khẽ nói: “Ta ở đây hầu, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”

Tụng Nhung lập tức lắc đầu, nhìn Vân Tự như đang đề phòng, mạnh miệng nói: “Không cần.”

Cô ả canh cả đêm, cuối cùng để Vân Tự xuất hiện trước mặt Hoàng thượng và chủ tử? Cô ả không ngốc đến thế!

Vân Tự nhếch môi, một lời khó nói hết. Nếu không phải Hứa công công đang ở đối diện nhìn thì nàng hoàn toàn không thèm quan tâm đến cô ả, là người hầu cùng một điện, dù trong lòng bất mãn thì cũng phải giấu kỹ không để lộ ra mặt, vờ như hòa hợp, nhất là ở ngay gần người ở ngự tiền.

Vân Tự nén cảm xúc, mỉm cười, không nói nhiều mà đứng ở vị trí của mình, đợi trong điện có động tĩnh.

Hứa Thuận Phúc nhướng mày, một đêm đủ để hắn ta điều tra được rất nhiều tin. Theo hắn ta biết, khi được phân đến điện Hòa Nghi, Vân Tự có thân phận quản sự trong điện, Lư Tài nhân cũng không phản đối gì với sự sắp xếp này, bình thường thỉnh an cũng dẫn Vân Tự đi cùng. Theo lý mà nói, ở điện Hòa Nghi, địa vị của Vân Tự chỉ thấp hơn Lư Tài nhân.

Nhưng bây giờ xem ra, hôm qua không thể vào điện hầu hạ, hôm nay cũng không tranh cãi với Tụng Nhung, liệu có phải hơi thiếu phấn đấu không?

Hứa Thuận Phúc thẩm đánh giá, mặt không tỏ vẻ gì, thậm chí cũng không liếc nhìn Vân Tự nhiều.