Chương 37

Vân Tự nhận ra tâm trạng của chủ tử không tốt, nhưng nàng không lên tiếng an ủi, nói khó nghe một chút thì Vân Tự hi vọng Lư Tài nhân có cảm giác khủng hoảng, chứ không phải được thị tẩm một hai lần là cảm thấy thỏa mãn.

“Bộp bộp bộp...”

Ba tiếng vỗ tay truyền đến, Vân Tự và Lư Tài nhân đều giật mình, họ đều đã học quy củ trong cung, tất nhiên hiểu ta tiếng vỗ tay này có nghĩa là gì.

Xung quanh vang lên tiếng hô ngạc nhiên, Vân Tự ngẩng đầu nhìn kiệu từ xa đến gần, nàng kéo chủ tử lùi sang một bên, sau đó cúi người hành lễ.

Loan giá dừng lại trước mặt hai người, Đàm Viên Sơ ngồi trong kiệu, trong mắt phản chiếu bóng dáng màu xanh, y hờ hững cụp mắt, nói: “Đi thôi.”

Vân Tự và Lư Tài nhân đứng lên, nàng cung kính lùi lại một bước. Hôm qua, chủ nhân của giọng nói này còn thân mật với nàng, nhưng bây giờ Vân Tự lại không ngẩng đầu nhìn y.

Vân Tự sẽ không làm ra chuyện như liếc mắt đưa tình với Hoàng thượng ngay trước mặt Lư Tài nhân.

Ít nhất, nàng sẽ không chủ động làm ra chuyện này.

Không phải vì cảm giác tội lỗi, mà là với nàng, hành vi này hại nhiều hơn lợi, một khi Hoàng thượng hết hứng thú, nghĩ kỹ lại thì chỉ cảm thấy nàng xấu xa.

Lợi bất cập hại.

Nàng rất tuân thủ quy củ, cúi đầu, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng mịn. Lư Tài nhân che đi phân nửa người nàng, nàng gần như giấu mình, khác hẳn với nữ tử mặt đầy sắc xuân trong lòng y hôm qua.

Đàm Viên Sơ giơ tay, gõ lên tay vịn ghế. Lúc kiệu được nâng lên, y thốt ra một câu nhẹ bẫng: “Lư Tài nhân đi cùng.”

Nghe vậy, Lư Tài nhân không khỏi ngạc nhiên, sau đó mới lộ vẻ mừng rỡ. Nàng ta không bỏ qua ánh mắt của những người xung quanh, sau đó đứng lên, nhẹ nhàng theo thánh giá.

Đợi thánh giá rời đi, xung quanh vang lên tiếng thì thầm: “Đúng là hời cho nàng ta rồi!”

Sắc mặt Tô Mỹ nhân lạnh lùng, nàng ta xoay người nhìn về phía thánh giá rời đi, một lúc lâu sau cũng không dời tầm mắt.

Vừa rồi, thực ra nàng ta cách Lư Tài nhân không xa, chỉ cần Hoàng thượng ngước mắt là có thể nhìn thấy nàng ta. Nhưng dù Hoàng thượng có nhìn thấy nàng ta hay không, kết quả cuối cùng đều là nàng ta bị ngó lơ.

Tô Mỹ nhân siết chặt khăn tay.

Bạch Thược hơi sợ hãi: “Chủ tử, không còn sớm nữa, chúng ta hồi cung nhé?”

Tô Mỹ nhân bất động, hồi lâu sau, Tô Mỹ nhân khẽ gật đầu về phía thánh giá rời đi, hỏi: “Đó là chỗ nào?”

Bạch Thược là người theo Tô Mỹ nhân tiến cung, không quen với hoàn cảnh trong cung, bèn nhìn ra một thái giám ở phía sau, thái giám do dự rồi trả lời: “Đó là hồ sen, có một tòa lầu các có thể ngắm cảnh.”

Thái giám khựng lại, nuốt nửa câu sau xuống.

Điều hắn ta không nói đó là, cung Trường Xuân của Dung Chiêu nghi cũng ở hướng đó, ở đó vốn không phải hồ sen, chỉ là Dung Chiêu nghi thích sen, sau đó Hoàng thượng mới sai Hoa phòng trồng hoa sen ở đó, dần dà trở thành một phong cảnh trong cung.

Thái giám biết điều này, tất nhiên Vân Tự cũng biết.

Lúc thánh giá dừng lại ở hồ sen, Vân Tự cau mày.

Dung Chiêu nghi vô cùng coi trọng hồ sen này, có ý xem nơi này là nơi định tình giữa nàng ta và Hoàng thượng, nếu Dung Chiêu nghi biết Hoàng thượng đưa hậu phi khác đến đây, e là trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.

Lư Tài nhân không hề biết gì, nhìn thoáng qua hồ sen, nàng ta không khỏi ngạc nhiên: “Sao mùa này lại có nhiều hoa sen như vậy?”

Nói xong, nàng ta đưa tay muốn ngắt hoa sen, Vân Tự giật mình, vội giơ tay kéo Lư Tài nhân lại.

Lư Tài nhân ngẩn ra, nhưng nàng ta không ngốc, trong lòng lờ mờ đoán được nàng ta đã phạm phải điều cấm kỵ gì đó, lập tức buông tay.

Đàm Viên Sơ điềm nhiên liếc nhìn Vân Tự, vẻ mặt hờ hững.

Vừa giấu Lư Tài nhân tâm tư của mình, rồi lại vờ tỏ ra thật lòng suy nghĩ cho Lư Tài nhân, đúng là không biết nàng trung thành thật hay trung thành giả.