Chương 7

Sau khi ra khỏi cung Hòa Nghi, Vân Tự không lập tức đi nghe ngóng tin tức.

Đùa à, một cung nữ thấp cổ bé họng như nàng đi đâu để nghe ngóng tung tích của Hoàng thượng chứ? Chỉ cần ở bên ngoài đợi một lúc, tự nhiên sẽ có tin truyền đến.

Nàng ở bên ngoài chờ khoảng một khắc, thì nghe nói Hoàng thượng vào hậu cung rồi.

Nhưng lúc nghe được Hoàng thương đến cung nào, Vân Tự không khỏi cười khổ. Nàng khẽ thở dài, xoay người về điện Hòa Nghi.

Trong điện Hòa Nghi, Lư Tài nhân đã sửa soạn xong. Thấy nàng về, nàng ta hỏi ngay: “Thế nào, có tin chưa?”

Vân Tự cúi đầu, cung kính đáp: “Hồi chủ từ, Hoàng thượng đến điện Trường Lạc rồi.”

Dứt lời, Vân Tự lo lắng nhìn Lư Tài nhân, như thể lo rằng Lư Tài nhân sẽ cảm thấy bất ngờ vì chuyện này.

Quả thật Lư Tài nhân sững người, cảm thấy cung này hơi quen tai, một lúc sau mới nhận ra cung và hậu phi của cung, chẳng phải là Dương Tiệp dư đang được ân sủng mà Vân Tự đã nói sao?

Nhưng hôm nay phi tần mới nhập cung, sao Hoàng thượng lại đến cung của Dương Tiệp dư?

Lư Tài nhân nghĩ mãi không hiểu, nhưng tốt xấu gì cũng không phải chỗ Tô Mỹ nhân, không đến mức khiến nàng ta lại bị Tô Mỹ nhân vượt mặt. Mặc dù hơi khó chịu, nhưng Lư Tài nhân vẫn chấp nhận được, nàng ta không vui: “Được, ta biết rồi.”

Nàng ta bận rộn cả ngày, vốn đang đợi thị tẩm nên mới trụ đến tận bây giờ. Biết Hoàng thượng đến điện Trường Lạc thị tẩm, nàng ta cũng không đợi nữa, dùng vội bữa tối rồi cho mọi người đi nghỉ.

Nến trong điện Hòa Nghi vụt tắt, cả cung trở nên yên tĩnh.

Vân Tự nhẹ tay nhẹ chân lui khỏi chính điện, hôm nay là ngày đầu tiên Lư Tài nhân tiến cung, Tụng Nhung trực đêm ở trong điện, điều này cũng nói với các cung nhân biết, Tụng Nhung mới là người hài lòng nàng ta.

Vân Tự cúi đầu, che đi cảm xúc trong mắt.

Vân Tự xoay người, còn chưa ra đến sương phòng thì gặp Tiểu Dung Tử, nàng khó hiểu nhìn hắn ta.

Hôm nay Tiểu Dung Tử rất lanh lợi, không xuất hiện trước mặt Lư Tài nhân, cũng không tỏ ra quen biết nàng. Cung nhân dưới trướng tụ thành nhóm chưa hẳn là chuyện tốt với chủ tử, nhưng lúc này đã muộn vậy rồi, Tiểu Dung Tử tìm nàng có chuyện gì?

Tiểu Dung Tử thấp giọng kể lại cuộc nói chuyện giữa chủ tớ Lư Tài nhân trong điện hôm nay, không sót một chữ nào. Hắn ta ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, môi mím chặt, nén lo lắng xuống.

Hàng mi Vân Tự khẽ run lên, thân phận của nàng ở đây...

Sau khi nhập cung, nàng không chỉ một hai lần nghe được những lời thế này, chỉ có điều nàng rất khó hiểu, tiểu thương tôi tớ đều có thể trở thành Đại thần trong triều, lịch sử khai quốc cũng có rất nhiều Hoàng đế xuất thân thấp kém. Nàng xuất thân thấp hèn, sao lại không thể muốn được vươn lên?

Trong lòng có cảm xúc thế nào thì lúc này Vân Tự cũng không thể hiện ra, nàng làm như không có chuyện gì, nói: “Tụng Nhung là người thân cận của chủ tử, nàng ta có suy nghĩ như vậy rất bình thường, chẳng phải chử tử không nói gì sao.”

Tiểu Dung Tử im lặng.

Người làm nô tài như họ đều biết, nô tài hậu hạ thân cận bên chủ tử là người cao hơn một bậc, bởi vì những lời bọn họ nói rất dễ lọt vào tai chủ tử, ảnh hưởng đến suy nghĩ và quyết định của chủ tử.

Hôm nay quả thực chủ tử không có ấn tượng gì xấu với tỷ tỷ, nhưng không ai biết được Tụng Nhung nói thêm vài lần, liệu chủ tử có xa lánh tỷ tỷ hay không.

Tiểu Dung Tử mím môi, cúi đầu che đi vẻ u ám trong mắt.

Sau khi chào tạm biệt Tiểu Dung Tử quay về sương phòng, Vân Tự mới nhắm mắt, hít sâu một hơi. Nàng không phải thánh nhân, tất nhiên có cảm xúc. Nàng chán nản tháo trâm bạc trên đầu xuống, gõ nhẹ lên bàn như đang trút giận, nhưng không dám tạo ra động tĩnh quá lớn.

Trong sương phòng cũng có bàn trang điểm, gương hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ mặt.