Chương 20: Nhắc nhở

EDIT: Dandan

»»»»»»»»

Sáng sớm chủ nhật.

“ Tất —— ”

Phòng phát sóng trực tiếp của《 Một Đường Làm Bạn 》đúng giờ mở ra.

“ Hôm nay tôi thức dậy còn sớm hơn gà nữa! ”

“ Người mới đến đây! Lữ Dạ Thư Hoài quá tuyệt. ”

“ Chủ bá đâu rồi? Người đâu người đâu người đâu? ”

Thừa Độ Chu mở ra cameras điện thoại, ra hiệu im lặng với các người xem.

Người xem đột nhiên bị oanh tạc không kịp phòng ngừa:

“ A! Mới sáng sớm đã bị nhan giá trị bạo kích! ”

“ Quần áo hôm nay Thừa tổng mặc thật đẹp! ”

“ Thanh âm nhỏ như vậy, Đoạn lão sư còn chưa dậy sao? ”

Thừa Độ Chu đem camera từ mặt trước đổi thành mặt sau.

Liền thấy cửa phòng đóng chặt, ánh sáng tối tăm, đệm giường thuần trắng chiếm hơn phân nửa không gian, trong chăn phồng lên một cục tròn tròn, chỉ lộ ra một cái ót, ngọn tóc được nhiễm màu trắng, màn ảnh phảng phất như không cho nhìn, mà lướt nhanh qua, quay đến mặt đất đầy hỗn độn với rương, hộp giấy còn có quần áo.

Tiếng sóng biển rì rào truyền đến từ phương xa.

Thừa Độ Chu kéo ống quần, ngồi xổm xuống, chuẩn bị dọn dẹp hành lý.

Sáng nay lúc rời giường hắn nhìn đến tin nhắn ở trong nhóm công việc, nói vì lý do thời tiết, thời gian quay về vốn đặt ra vào sáng mai, lại sửa vì chạng vạng, sau khi kết thúc quay chụp liền lập tức đi sân bay.

Theo camera hạ xuống, người xem có thể nhìn đến rương hành lý trước mặt đã bị mở ra.

“ Đây nhất định là rương hành lý của Thừa tổng, đồ vật thực sự rất ít luôn. ”

“ Không hổ là mỹ nhân ngu ngốc đích thân chuẩn bị, đáng thương cho hai ngày này của Thừa tổng haha. ”

“ Thừa tổng: Có em là phúc khí của anh. ”

Thừa Độ Chu còn cầm điện thoại, nhìn đến làn đạn, nhỏ giọng nói: “ Hành lý em ấy chuẩn bị cũng rất tốt, về sau đại gia không cần lại nói em ấy ngu ngốc. ”

Thừa Độ Chu ngữ điệu nhàn nhạt, nhưng không có không vui.

Khán giả nghe được trong lòng liền ngọt ngào, cho rằng đây rõ ràng là hành vi bênh vực người mình.

Thừa Độ Chu lại tùy tay nhặt lên áo sơmi màu xanh cobalt đã mặc trong tiệc tối ngày hôm qua từ trong rương hành lý, nói: “ Vì sao hai ngày nay đại gia vẫn luôn nói tôi mặc quần áo đẹp? Đều là Đoạn lão sư của các người phối hợp. Hành trình tới hải đảo lần này, em ấy giúp tôi mang quần áo vô luận màu sắc vẫn là khuynh hướng cảm xúc đều dán sát hoàn cảnh nơi này, độ ấm cũng thích hợp, còn có trang sức phối hợp…… ” Ngón tay lướt một vòng kim cài áo trên áo sơmi, để tập trung sự chú ý của người xem, “ Giống là một bộ với nhau không? Tôi đều đã quên có thứ này, em ấy còn có thể lấy ra tới cho tôi. ”

Khán giả kinh ngạc.

Nếu Thừa Độ Chu không chỉ ra, bọn họ cũng không biết, mặt ngoài Đoạn Tinh Dã xử sự bừa bãi kỳ thật tâm tư lại rất tinh tế.

Mới đầu Thừa Độ Chu cũng không biết, thẳng đến ngày hôm qua đi vào doanh địa mở ra rương hành lý.

“ Cho mọi người xem một thứ. ” Thừa Độ Chu lật tìm phía dưới rương, lấy ra một lọ nước hoa, vẫn luôn nhỏ giọng mà nói, bên trong tiếng nói còn nhiều thêm ý cười yếu ớt, “ Em ấy mang cho tôi. ”

Đó là một lọ nước hoa độc đáo, chất lỏng trong chai màu xanh thẳm, bên trong có một chiếc thuyền hải tặc thủ công tinh xảo, bởi vì làm từ chất liệu đặc thù, chiếc thuyền kia trước sau nổi trên mặt nước, theo sóng nước nhẹ nhàng lắc lư.

Chỉ xem cách đóng gói là có thể nhìn ra là một khoản nước hoa có mùi hương phù hợp với hải dương.

Cho nên Đoạn Tinh Dã không chỉ làm Thừa Độ Chu lên hình đẹp, mà ngay cả mùi hương đều thay Thừa Độ Chu suy xét tới rồi.

Làn đạn:

“ Đoạn lão sư là người rất để ý chi tiết sao! ”

“ Nhìn như là đang chia sẻ đồ tốt, kỳ thật là tú ân ái, phiền toái cho tôi xin link nước hoa, cũng tưởng có được cùng khoản nước hoa với Đoạn lão sư. ”

“ Chúng ta chỉ thấy một mặt tay chân vụng về của Đoạn Tinh Dã, kỳ thật thời điểm y chuẩn bị hành lý đồng dạng cũng nghiêm túc cùng cẩn thận. ”

“ 😭 😭, có rất nhiều phu thê phu phu, một bên dụng tâm, một bên khác lại căn bản nhận không ra, rất thích tâm tình chăm sóc lẫn nhau của Lữ Dạ Thư Hoài. ”

Không bao lâu, có người xem quan tâm: “ Tối hôm qua ngủ nhà xe có ngon không? ”

“ Khá tốt. ”

Thừa Độ Chu đem điện thoại đặt trên giá điện thoại ở một bên, vén cổ tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp hành lý.

“ Hoàn cảnh trên bờ biển rất tốt, tắt xong không lâu liền ngủ. ”

Phòng phát sóng trực tiếp một giây trước đều rất dịu dàng bỗng dưng lại đổi phong cách.

“ Hộp nhỏ bị mở ra bên cạnh rương sao trông quen mắt thế! ”

“ Là phần thưởng tối hôm qua a! ”

“ Để tôi đếm đếm, một, hai, ba, Giỏi a! Cả đêm hủy đi ba miếng! ”

“ Tối hôm qua nhà xe lắc suốt một đêm đi. ”

“ Tắt xong không lâu liền ngủ??? ”

“ Nhà xe: Có dám nói thật không. ”

Thừa Độ Chu dùng dư quang nhìn đến tần suất lăn lộn không bình thường của làn đạn, không rõ nguyên do mà xem xét, thấy rõ đại gia đang nói cái gì, khuôn mặt bỗng chốc bốc lên một mảnh ửng hồng.

“ Thảo! ”

Một tiếng thô tục cực kỳ nhỏ bé không nhịn được mà vang lên, đứng dậy, một tay bắt lấy điện thoại ra cửa.

Người xem không ngừng cười to: Đừng thẹn thùng a, Thừa tổng!

Sau khi Thừa Độ Chu rời đi không lâu.

Người vốn ngủ say trên giường chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mặt trời sáng ngời theo khe cửa tiến vào, lớp bụi nhỏ bé xoay tròn nhảy múa.

Đoạn Tinh Dã còn buồn ngủ, quay đầu nhìn cửa phòng.

Bên ngoài rốt cuộc không bằng trong nhà, cả đêm nằm trong lòng ngực Thừa Độ Chu ngủ thật sự rất ngon, nhưng buổi sáng Thừa Độ Chu vừa động, y liền tỉnh, chỉ là ngủ nướng không nghĩ động.

Cho nên khi Thừa Độ Chu phát sóng trực tiếp, y đã tỉnh.

Đoạn Tinh Dã xốc chăn lên, ngồi vào mép giường, cúi đầu xoa cổ, xoa xoa, khóe môi nhếch lên một độ cung rất nhỏ.

Thừa Độ Chu còn tính có lương tâm, còn biết nói tốt cho y.

Liền ở ngay lúc này.

Y chú ý tới hộp quà màu đỏ bị mở ra trên mặt đất.

Chỉ thấy dây bαo ©αo sυ tán loạn, phía trên có ba túi nhỏ đã bị xé mở, trống không.

Đoạn Tinh Dã nheo mắt, đột nhiên minh bạch vì sao hắn đang phát sóng trực tiếp lại chạy ra ngoài.

Thừa Độ Chu mới vừa đem cái này cũng quay đi vào!!!

......

Mở màn ngày mới với cách xã chết mới, Thừa Độ Chu cùng Đoạn Tinh Dã tiếp tục quay 《 Một Đường Làm Bạn 》

Bốn tổ khách quý đi công viên giải trí trên biển chơi.

Hôm nay tổ chương trình không có đặt ra nhiệm vụ, chỉ quay chụp cảnh tượng các khách quý cùng nhau đi du lịch, người xem theo thị giác của bọn họ cùng nhau nhìn ngắm phong cảnh thú vị.

Công viên giải trí đương nhiên không thể thiếu các trò chơi cảm giác mạnh như thuyền hải tặc, tàu lượn siêu tốc,... Đoạn Tinh Dã hiển nhiên không thích những trò này, đại đa số thời gian đều ngồi trên ghế dài bên ngoài chờ các khách quý khác.

Thừa Độ Chu cũng ngồi bên cạnh y.

Tiểu đạo diễn lão Từ hỏi: “ Sao Thừa tổng không chơi? ”

Thừa Độ Chu vẫy vẫy tay, tỏ vẻ xin miễn.

“ Anh ấy sợ độ cao. ” Đoạn Tinh Dã thói quen, nói, “ Mỗi lần trường tiểu học tổ chức đi công viên giải trí, cuối cùng đều là hai người chúng tôi chơi cùng nhau. ”

Làn đạn:

“ Ô ô thật muốn nhìn cảnh Thừa tổng cùng Đoạn lão sư thời kỳ tiểu học tay trong tay a, có vị đại đại nào có thể hoàn thành giấc mộng này của tôi không? ”

“ Thừa tổng có sợ độ cao sao? Thời điểm đóng phim điện ảnh, tòa nhà cao bảy tầng hắn đều dám nhảy xuống mà. ”

“ Tôi đoán hắn giả bộ, hắn hẳn là chỉ muốn chơi với Đoạn lão sư. ”

Buổi chiều, đại gia chuẩn bị ra về, thời điểm rời đi công viên cần phải xuyên qua cửa hàng vật lưu niệm.

Giang Lị có một cậu con trai bảy tuổi, bởi vậy mua rất nhiều vật lưu niệm.

Bản thân Ngô Ân Kỳ lại như tiểu hài tử, lôi kéo trượng phu dạo đến vui vẻ.

Mà Đào Tử Dật cùng Hoàng Lương lại chọn lựa đồ lưu niệm dành cho các cặp đôi, chuyên chú tạo dáng chụp hình trước màn ảnh.

Chỉ có Đoạn Tinh Dã, đối vật lưu niệm trên kệ để hàng không có chút hứng thú nào, đi đến bên cạnh bàn lễ tân, chọn một cây kem hải dương màu lam nhạt, ra ngoài cửa.

Đoạn Tinh Dã dựa vào vòng bảo hộ, mới vừa ăn một nửa, một thú bông màu xanh xám được đưa tới trước mắt y.

Đoạn Tinh Dã ngẩng đầu.

Gấu bông kia chợt vừa nhìn là cá.

Lại nhìn kỹ là chú cá heo biển đang mỉm cười.

Dù sao rất xấu.

“ Tặng em. ” Thừa Độ Chu nhìn thú bông, nói, “ Tiểu cá heo. ”

“ …… ”

Nga.

Đoạn Tinh Dã chả muốn nói, tiếp nhận thú bông cá heo xấu xí kia.

Y hơi bất ngờ khi Thừa Độ Chu mua vật lưu niệm tặng y.

Y cũng không phải tiểu hài tử, cũng không thích thú bông lông xù xù này.

Nhưng dù sao cũng là lễ vật.

Hơn nữa khi dạo cửa hàng, y cũng không có nghĩ tới mua tặng Thừa Độ Chu cái gì, Thừa Độ Chu lại sẽ mua cho y.

Đoạn Tinh Dã liếʍ bơ trên khóe môi, hỏi: “ Ăn kem không? ”

Kem trong tay Đoạn Tinh Dã đều sắp tan hết, mặt ngoài đã bị liếʍ đến bằng phẳng, màu trắng cùng xanh nhạt dung hợp với nhau, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là ăn rất ngon

Thừa Độ Chu liếc mắt nhìn Đoạn Tinh Dã, không khách khí, nắm lấy cổ tay của y, cúi đầu ăn kem.

Giọng Đoạn Tinh Dã cao hơn: “ Em mua cây khác cho anh! ”

Làn đạn: Ha ha ha ha ha ha ha Trong đầu của Thừa tổng đều là suy nghĩ chiếm tiện nghi của lão bà đi!

……

Kỳ đầu tiên của《 Một Đường Làm Bạn 》 kết thúc viên mãn.

Các khách quý lên xe buýt tới sân bay. Trước đó, họ thông qua cameras chào tạm biệt và hẹn gặp lại người xem ở kỳ tiếp theo.

Bên [ Lữ Dạ Thư Hoài ] thì lại không giống ba tổ kia.

Sau khi lên xe Đoạn Tinh Dã ôm lấy thú bông hình cá heo ngủ rồi, chỉ còn lại Thừa Độ Chu đang phát sóng trực tiếp.

Làn đạn cười vui vẻ: Biết ngay mà, tối hôm qua Đoạn lão sư đã vất vả rồi.

Thừa Độ Chu không nhìn thấy làn đạn, chỉ cùng đại gia nói hẹn gặp lại.

Lại nghiêng đầu nhìn Đoạn Tinh Dã, vươn một ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ tinh tế, nhẹ giọng nói: “ Hẹn gặp lại. ”

Coi như là thay Đoạn Tinh Dã nói rồi.

Khán giả nhiệt tình spam:

“ Hẹn gặp lại Thừa tổng! Hẹn gặp lại Đoạn lão sư! Hẹn gặp lại Tiểu cá heo! Tuần sau chúng ta không gặp không về! ”

*****

Sau khi trở lại Thượng Hải, đại gia lại từng người vùi đầu vào công việc bận rộn.

Thừa Độ Chu phải đọc kịch bản suốt hai ngày nay.

Chương trình âm nhạc mà Đoạn Tinh Dã nhận lời tham gia cũng bắt đầu quay rồi, thứ ba y phải đi hiện trường diễn tập trước, bởi vì trường quay ở tỉnh bên cạnh, nên cần phải ở ngoài một đêm.

Thang máy đến tầng, cửa mở ra, bên trong đã đứng mấy người.

Hai cô gái đứng cạnh nhau gần cửa thanh máy, đôi mắt đều phát sáng khi nhìn đến Đoạn Tinh Dã, ôm chặt tập tài liệu trong tay kích động vô cùng.

“ Chào Đoạn lão sư. ”

Các cô đè thấp thanh âm chào hỏi.

Bước chân Đoạn Tinh Dã hơi dừng, nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu, lại vào thang máy.

Sau khi từ hải đảo trở về, Đoạn Tinh Dã rõ ràng cảm giác được, ánh mắt của người trong cả tòa cao ốc Thịnh Hành nhìn y đều không đúng rồi, cứ làm y có cảm giác giống với đám fan CP trong phòng phát sóng trực tiếp kia, cợt nhả cùng không đứng đắn.

Đoạn Tinh Dã không thói quen, chỉ có thể tận lực xem như không biết.

Tiểu Đái lôi kéo rương hành lý đuổi theo.

Hai cô gái hiển nhiên quen biết Tiểu Đái, lập tức hưng phấn mà hỏi chuyện: “ Đoạn lão sư lại muốn đi lữ hành sao! Là một đường làm bạn sao? ”

“ Sao có thể a? Vừa mới trở về đâu. ” Tiểu Đái buồn cười, “ Là Xướng Tác Nhân 101, đi diễn tập ở tỉnh bên cạnh. ”

Chương trình âm nhạc đã ra thông báo chính thức, mọi người đều biết Đoạn Tinh Dã làm huấn luyện viên.

Mấy cô gái lo lắng: “ A ~~ Thế một đường làm bạn phải làm sao bây giờ? ”

Tiểu Đái: “ Ngày mai sẽ trở về, sẽ không chậm trễ quay một đường làm bạn. ”

Mấy cô gái: “ A ~~ Vậy Thừa tổng phải làm sao bây giờ? ”

Tiểu Đái nghi hoặc: “ Thừa tổng thì có chuyện gì chứ? ”

Mấy cô gái khóc chít chít: “ Thừa tổng muốn phòng không gối chiếc. ”

“ …… ”

Đoạn Tinh Dã đứng ở phía trước, sắc mặt căng cứng.

Mấy người nghĩ tôi chết rồi à.

……

Xuống tới tầng một, đám người ra thang máy.

Trong góc thang máy còn đứng một người thanh niên mang mũ lưỡi trai, nhìn chằm chằm bóng dáng Đoạn Tinh Dã.

Người đại diện ở bên cạnh lo lắng suông: “ Sao cậu lại ngăn cản tôi? Cậu không muốn tham gia Xướng Tác Nhân sao? Vừa lúc nhân cơ hội này xin lỗi Đoạn Tinh Dã, y chính là huấn luyện viên, có quyền quyết định loại cậu khỏi chương trình đó! ”

Đường Ninh mím môi, không nói một lời, cho đến khi Đoạn Tinh Dã rời khỏi tầm nhìn, mới nói: “ Tôi tự có biện pháp giải quyết, không cần phải cầu xin y. ”

*****

Sau khi Đoạn Tinh Dã lên xe thì cắm sạc điện thoại, đầu ngón tay do dự dừng trên wechat.

Việc đi công tác lần này có cần nói cho Thừa Độ Chu biết không?

Thừa Độ Chu đi đâu, đều sẽ thông báo cho y biết.

Hơn nữa bắt đầu từ tuần này, thông báo liền tăng lên một cấp độ mới rồi, đến mức giữa trưa ăn cơm cá chình, đều sẽ chụp ảnh gửi cho y.

Nhàm chán.

Chính lúc này, wechat đột nhiên nhảy ra thông báo.

Thừa Độ Chu: 【 Đêm nay em không về sao? 】

Đoạn Tinh Dã hơi hơi thả lỏng.

Thừa Độ Chu khả năng đã biết chuyện từ chỗ chị Dư.

Y đánh chữ trả lời.

Seen: 【 Ân. 】

Thừa Độ Chu: 【 Ngày mai thì sao? 】

Seen: 【 Trở về. 】

Thừa Độ Chu: 【 Xác định là ngày mai trở về? 】

Seen: 【 Ân. 】

Thừa Độ Chu: 【 Xác định là ngày mai, thứ tư trở về? 】

Đoạn Tinh Dã: “ …… ”

Lại làm sao.

Seen: 【 . 】

Thừa Độ Chu: 【 Nga. 】

“ …… ”

Đoạn Tinh Dã không muốn để ý tới hắn nữa.

Y mới vừa rời khỏi wechat, đột nhiên, điện thoại liền nhảy ra khung nhắc nhở.

【 Thứ tư, ngày 3 tháng 2, kỷ niệm tròn hai năm 】

Đoạn Tinh Dã tạm dừng.

Nhắc nhở là hai ngày trước y đặt, thời gian nhắc nhở bắt đầu từ chiều nay.

Lúc ấy chỉ là thuận tay, cũng không có ý gì.

Đoạn Tinh Dã lại nhìn chằm chằm nhắc nhở một lúc lâu.

“ …… ”

Tắt nhắc nhở.

Thật sự không có ý gì.

*********

Tác giả muốn nói:

Đoạn lão sư: Anh muốn như thế nào?

Thừa tổng: Anh nghĩ như thế này, sau đó lại như thế kia.