Chương 6: Khó chiều

EDIT: Dandan

»»»»»»»»

“ Xì —— ”

Chị Dư trở tay không kịp, phun ra.

Tiểu Đái gắt gao nhấp chặt môi, bả vai run lên run lên.

Một tiếng lão công, một tiếng tức phụ nhi, tuy rằng rõ ràng là hai người đang phân cao thấp, nhưng fan CP mừng như điên.

Thừa Độ Chu xuống xe.

Đoạn Tinh Dã mắt lạnh nhìn lên dãy ghế trước, nhiều ít mang chút ý tứ giận chó đánh mèo.

Chị Dư nhanh chóng thu liễm biểu tình, tát một cái không nhẹ không nặng lên đầu Tiểu Đái: “ Cười cái gì mà cười? ”

……

Sau khi đoàn người vào studio, liền đi thẳng đến phòng nghỉ.

Đoạn Tinh Dã sợ lạnh, không cởϊ áσ lông vũ dài, nhưng mở ra cúc áo, có thể thấy được tây trang phía dưới, chỗ eo được thu gọn lại bao lấy eo thon.

Bên trong là áo sơmi trắng, nút áo gài đến trên cùng, trên cổ áo treo một quả trâm cài áo dài, hai đầu trâm treo đoạn xích bạch kim, đuôi trâm có một đóa hoa hồng bằng đá quý, cùng tương đồng với màu môi.

Y không chỉ có làm kiểu tóc, mặc quần áo, lại đến chi tiết trâm cài áo này đều không thể bắt bẻ, gương mặt kia còn trắng nõn tinh tế đến có thể trực tiếp lên hình.

Tổ tiết mục có chuyên viên trang điểm riêng, đối mặt nam nhân xinh đẹp tinh xảo như Đoạn Tinh Dã, cũng chỉ có thể đứng xoa tay ở một bên, có vẻ ăn không ngồi rồi.

Hắn phát ra cảm thán từ nội tâm: “ Minh tinh nhiều thêm mấy người giống cậu, tôi đều phải thất nghiệp. ”

“ Sẽ không. ” Đoạn Tinh Dã nghiêng đầu xem hắn, xác định nói, “ Chỉ có mình tôi. ”

“ …… ”

Biểu tình của chuyên viên trang điểm có hơi hỗn loạn.

Sau khi Thừa Độ Chu làm kiểu tóc đơn giản, liền có nhân viên công tác lại đây gọi người, dẫn dắt các khách quý đi đến lều ghi hình.

Đèn trong lều bổ quang mở rất sáng, cảnh tượng đơn giản, trước màn trắng chỉ phóng hai cái ghế chân dài.

Phụ trách lần phỏng vấn này chính là tổng biên kịch tổ chế tác, người đã ngồi chờ ở trong phòng.

Đó là một người phụ nữ gần 30 tuổi, cường thế giỏi giang, ít khi nói cười, nhìn đến hai người tiến vào, khóe miệng như gượng ép mà giật giật.

Camera chuyển động, bắt đầu phỏng vấn rồi.

Tổng biên kịch ngồi chỗ tối đối diện khách quý, vào thẳng chính đề: “ Miêu tả cảm giác động tâm vì đối phương. ”

Dưới tình huống tay cầm kịch bản, phỏng vấn như vậy chính là đi ngang qua sân khấu.

Đoạn Tinh Dã một chân đạp trên mặt đất, một chân đạp lên giá để chân dưới ghế, dáng ngồi thẳng thóm mà thoải mái, khuôn mặt đạm nhiên đưa mắt ra hiệu Thừa Độ Chu.

Thừa Độ Chu nhập diễn rất mau, một tay chạm đồng hồ, tiếng nói không nhanh không chậm: “ Tôi cùng y từ nhỏ liền quen biết—— ”

“ Từ nhỏ là mấy tuổi? ” Tổng biên kịch đột nhiên đánh gãy.

Phu phu hai người song song trầm mặc một chút.

Thừa Độ Chu trả lời: “ Năm tuổi. ”

“ Nguyên lai hai vị là cùng nhau trưởng thành, khó trách…… ”

Trên đùi tổng biên kịch đặt bảng thảo, cúi người về phía trước, có chính mình ý nghĩ.

“ Khán giả đã nghe ngán tình yêu tình cờ gặp gỡ của người trưởng thành, khuyết thiếu thể nghiệm làm bạn cùng trưởng thành của thanh mai trúc mã, chủ đề trúc mã biến người yêu rất có ý tứ…… Cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt khi nhỏ còn nhớ rõ đi? ”

“ …… ”

“ …… ”

Trong lúc nhất thời không ai trả lời.

Tổng biên kịch nhìn về phía Đoạn Tinh Dã.

“ Xin lỗi. ” ngón tay Đoạn Tinh Dã nắm chặt đầu gối, mặt không đổi sắc, “ Lâu lắm, nhớ không rõ. ”

Cự tuyệt trả lời câu hỏi bên ngoài kịch bản, lấy sự ăn ý giữa y cùng Thừa Độ Chu, không có gì bất ngờ nhất định sẽ ra ngoài ý muốn.

“ Thừa tổng thì sao? ”

Ánh mắt tổng biên kịch sắc bén, gặp gỡ đề tài muốn đào sâu, liền sẽ dò hỏi tới cùng, tuyệt không làm người dễ dàng lừa dối.

Rốt cuộc.

Thừa Độ Chu rũ mắt, không màng ánh mắt cảnh cáo của người bên cạnh, nói: “ Lần đầu tiên gặp mặt, tôi chọc y khóc. ”

Đoạn Tinh Dã nín thở.

Đồ chết tiệt, anh nhắc nó làm quái gì!

*****

Ngày nào đó trong mùa hè năm 04.

Trước một tòa nhà biệt thự, khu thanh dương, thành phố Xuyên Du.

“ Báo cáo trưởng quan! Phát hiện người xấu!…… Bắn! Bùm bùm bùm bùm bùm!…… ”

Một cậu bé thao túng tiểu binh lính đồ chơi đối với không khí nổ súng, miệng nhỏ đỏ tươi chu lên không ngừng " Bùm bùm bùm ".

Trên gò má bé bị nóng ra hai đoàn hồng hồng, tóc đen nhánh bị mồ hôi ướt thành từng lọn từng lọn dán trên trán, một đôi mắt to tròn sáng ngời như tranh thủy mặc, trên người mặc bộ quần áo thấm mồ hôi, lộ ra tay nhỏ chân nhỏ trắng hồng như củ sen, phảng phất như được Nữ Oa dùng tuyết tạo thành.

—— Đúng là Đoạn Tinh Dã năm tuổi.

“ Mau! Giải cứu hoa hoa! ”

Đoạn Tinh Dã phác về phía trước, nằm bò trên mặt cỏ, hướng tới một đóa hoa nhỏ màu xanh tím bò đi.

—— Cây hoa xanh tím, hạt giống nhà trẻ phát, Đoạn Tinh Dã đem nó trồng ở chính giữa mặt cỏ, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.

Bé mỗi ngày tưới nước, dốc lòng chiếu cố, nhìn nó nảy mầm, trường cao, nở hoa, làm bé vui vẻ.

Giây tiếp theo.

“ Bang! ”

Một chiếc giày vải bạt rơi xuống.

Tiểu hoa bẻ gãy, ngã nằm ra đất.

Đoạn Tinh Dã sửng sốt, ngẩng đầu lên.

Trước mặt đứng một cậu bé tuổi cùng bé không sai biệt lắm, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt thâm đen.

Thừa Độ Chu hậu tri hậu giác, cúi đầu, nâng lên mũi chân.

Dưới đế giày là một đóa hoa dại chịu khổ bị nghiền áp.

Tiếp theo nhóc giương mắt.

Liền thấy cậu bạn nhỏ trắng trắng nõn nõn nằm trên mặt cỏ nhăn lại mày, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm giày nhóc, đầu tiên là đuôi mắt nổi lên một mảnh nhỏ hồng nhạt, sau đó chậm rãi, hốc mắt đỏ một vòng, hai bên khóe môi bẹp khởi, cao tốc rung động, rốt cuộc, chịu không được mà mở miệng, bùng nổ tiếng khóc lảnh lót: “ Cậu! —— Trả! —— ”

“ …… ”

Màng tai Thừa Độ Chu bị xuyên thấu, đau đớn một trận.

Rất nhanh, động tĩnh trong viện hấp dẫn tới năm người bảo mẫu, các cô vây quanh Đoạn Tinh Dã, ôm bé, dỗ bé. Thế nào đều không dùng được.

Hai chỉ nắm tay nhỏ của Đoạn Tinh Dã đấm mặt cỏ, nước mắt đại viên đại viên rớt đi xuống: “ Con phải có hoa, con muốn hoa hoa của con! ”

Thừa Độ Chu bị bé khóc đến quẫn bách, muốn xin lỗi, lại cắm không thượng miệng.

Thừa Hiền là tài xế của Đoạn gia, ý bảo con trai trước vào nhà tránh một chút.

Thừa Độ Chu mới vừa động một chút.

Đoạn Tinh Dã lại lăn một cái từ trên mặt cỏ nhảy lên, chạy đến cửa, mở ra hai tay ngăn cản: “ Đây là nhà tớ! Cậu không được vào! ”

Tiểu hài tử được nuông chiều đến vô pháp vô thiên, mà Đoạn Tinh Dã lại là người xuất sắc trong đó.

Thừa Hiền bất đắc dĩ, nắm Thừa Độ Chu rời đi.

Nhưng cho dù như vậy, Đoạn Tinh Dã còn không bỏ qua, dậm chân, phủi tay: “ Con không đi! Cậu ấy trong chốc lát lại về rồi, con nhìn! ”

Nhóm bảo mẫu: “ …… ”

Thừa Độ Chu đương nhiên không đi, chỉ là vòng ra cửa sau vào nhà.

Nhóc ở trong phòng tại lầu một, kéo ra khe hở bức màn, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

Cậu bạn nhỏ đem đóa hoa từ trong đất đào ra, lại về ngồi xổm trước cửa, dùng ngón tay chọc chọc hoa nhỏ mềm mụp, khóc đến mặt đỏ bừng.

Ở trong tranh liên hoàn mà Thừa Độ Chu xem qua, Đại Ngọc chôn hoa đều không thương tâm như bé.

Chiều hôm đó, Đoạn Tinh Dã ngồi canh trước cửa, ai khuyên đều không đi, e sợ cho cậu bạn nhỏ khiến người ghét nhân lúc bé vào nhà thì quay lại.

Mà trước khi bé hết giận, mọi người đều không dám đem sự thật Thừa Độ Chu đã vào nhà nói cho bé.

Vì thế Đoạn Tinh Dã vẫn luôn canh từ nửa buổi chiều đến trời chuyển tối, cuối cùng khóc đến độ mệt mỏi, ngủ rồi, mới bị người ôm về phòng.

……

Đoạn Tinh Dã nghe xong, buồn không lên tiếng.

Chuyện ngu xuẩn lúc nhỏ đều bị giũ ra tới, y không cần mặt mũi?

Tổng biên kịch cúi đầu ghi chép, cũng không biết đang cười cái gì, hỏi Thừa Độ Chu: “ Cho nên ấn tượng đầu tiên của cậu đối với Đoạn lão sư là cái gì? ”

Đoạn Tinh Dã liếc xéo nam nhân bên cạnh, hy vọng y nắm chắc cơ hội này, ăn nói cho tốt.

Thừa Độ Chu nghĩ nghĩ, nói: “ Khó chiều. Giống thỏ con không ngừng đuổi theo cắn người. ”

Nói xong, nhận thấy được tầm mắt của Đoạn Tinh Dã. Thừa Độ Chu quay mặt qua: “ Làm gì. ”

Đoạn Tinh Dã nhìn hắn trong chốc lát, bước xuống, đem ghế chân dài kéo ra một khoảng cách, một lần nữa ngồi xuống.

“ …… ”

*****

Phỏng vấn tiến hành gần nửa giờ rồi.

Có nhân viên công tác tiến vào, xa xa mà ra hiệu với tổng biên kịch, tỏ vẻ tổ khách quý này đã quá thời gian, tổ tiếp theo nên lên sân khấu.

Tuy rằng tổng biên kịch còn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cũng chỉ có thể tỏ vẻ hôm nay kết thúc ở đây.

Vừa quay xong, Đoạn Tinh Dã đã đứng dậy, không đợi Thừa Độ Chu mà đi ra lều ghi hình.

Thừa Độ Chu nhận thấy được cái gì, nhìn về phía bóng dáng Đoạn Tinh Dã.

Tổng biên kịch nhanh chóng thẩm tra đối chiếu kịch bản, đột nhiên nhíu mày, thầm kêu không xong: “ Sót mất một vấn đề quan trọng. ”

Cô vội vàng gọi lại Thừa Độ Chu còn không có ra cửa, nói: “ Thừa tổng, xin dừng bước, có thể hỗ trợ quay bù một cảnh hay không? ”

Thừa Độ Chu dừng lại, chỉ cửa.

Ý tứ là Đoạn Tinh Dã đã đi rồi.

“ Không có việc gì. ” Tổng biên kịch nói, “ Một mình cậu trả lời là được. ”

Thừa Độ Chu đành phải ngồi xuống một lần nữa.

Tổng biên kịch nói: “ Miêu tả cảm giác cậu động tâm với Đoạn lão sư. ”

Đúng là vấn đề đầu tiên còn chưa nói xong khi bắt đầu phỏng vấn.

Thừa Độ Chu lại không thành thạo như khi bắt đầu, cúi đầu, đôi tay thon dài đều đặn giao nắm.

Bên trong lều lâm vào yên tĩnh chốc lát, bởi vậy làm cho âm thanh đèn dây tóc vận hành đều có chút ầm ĩ.

Nhân viên công tác vừa mới tới nhắc nhở thời gian lặng lẽ mở cửa, chuồn ra đi, lúc xoay người, nghe được âm thanh trầm tĩnh từ bên trong vang lên.

“ Là trong tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường năm 16 tuổi, tôi ở dưới sân khấu, xem y ở trên sân khấu…… ”

Cửa đóng lại, đem thanh âm nhốt ở bên trong.

……

Đoạn Tinh Dã trở lại phòng nghỉ.

“ Kết thúc rồi? ” Chị Dư nhìn phía sau y, hỏi, “ Thừa tổng đâu? ”

“ Không biết. ” Đoạn Tinh Dã lời ít ý nhiều, “ Gọi xe, chạy lấy người. ”

Chị Dư “ A? ” một tiếng: “ Không ngồi xe Thừa tổng đi trở về? ”

Đoạn Tinh Dã không nói chuyện, nhặt lên áo khoác mặc vào.

Chị Dư cùng Tiểu Đái liếc nhau, rốt cuộc nhận thấy được không khí không đúng.

Tiểu Đái gọi xe, nhưng phải mất một chút thời gian mới có thể đến.

Đoạn Tinh Dã ngồi trên sô pha chờ đợi, nhìn như đang chơi điện thoại, kỳ thật càng nghĩ càng tức giận.

Trong suốt tràng phỏng vấn, Thừa Độ Chu không những không biểu hiện ra dáng vẻ người yêu nên có, ngược lại lấy thân phận trúc mã bóc không ít chuyện xấu của y.

…… Tuy rằng y cũng thực không cho mặt mũi mà bóc chuyện xấu của Thừa Độ Chu, nhưng đều là Thừa Độ Chu trước bắt đầu.

Trailer của hai người bọn họ coi như phế đi.

Đoạn Tinh Dã bực bội mà nhíu mày, hoài nghi chính mình vì cái gì nhất định phải kéo Thừa Độ Chu tham gia chương trình này?

E sợ cho người khác không biết bọn họ là phu phu hiệp nghị?

Tiểu Đái đột nhiên nói: “ Xe tới rồi. ”

Đoạn Tinh Dã cất điện thoại, đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài.

Ngay lúc này.

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Thừa Độ Chu đang cúi đầu ở trên di động trả lời tin nhắn, lúc ngẩng đầu, cùng Đoạn Tinh Dã đối mặt.

Đoạn Tinh Dã không quan tâm Thừa Độ Chu vừa mới ở đâu, vòng qua hắn liền phải đi ra ngoài.

Thừa Độ Chu lại giữ chặt y: “ Đi rồi? ”

Đoạn Tinh Dã nhàn nhạt ân một tiếng.

Thừa Độ Chu nói: “ Anh kêu tài xế đưa mọi người. ”

“ Không cần, có xe. ”

Thừa Độ Chu lặng im mà nhìn y một lát, tạm thời kiềm chế lại chút lời nói tiếp theo, nói: “ Anh đêm nay không quay về, đi công tác đến nơi khác mấy ngày. ”

“ Hừ. ” Đoạn Tinh Dã cười lạnh, rút tay về, “ Đi thôi, dù sao mấy ngày này anh cũng về nhà không được. ”

“ …… ”

Chị Dư cùng Tiểu Đái khi ra cửa đi ngang qua Thừa Độ Chu, đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn.

Thừa Độ Chu nhìn Đoạn Tinh Dã rời đi, đôi tay chống nạnh, cắn môi dưới.

Thật đúng là khó chiều.

*********

Tác giả muốn nói:

Trước có Đàm Mặc mua ván giặt đồ, sau có Thừa Độ Chu không được về nhà, đều là sợ lão bà.