Quyển 1 - Chương 7

Khuôn mặt của người đang ông đen lại, giống như giây tiếp theo sẽ ném tiểu thiếu gia ra ngoài.

Tuyết Úc không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt của đối phương, Trần Diên dám đối xử với cậu như vậy, nói đến cùng cũng là do nguyên chủ quá dễ dãi, mới để đối phương làm càn.

Một khi đã như vậy, cậu phải dạy dỗ lại Trần Diên.

Trái tim của tài xế sắp nhảy ra ngoài rồi, đang chuẩn bị lén lút lấy di động ra tìm người trợ giúp, liền nghe được: “…… Lần sau sẽ không như vậy.”

Động tác khựng lại, vẻ mặt của tài xế vô cùng hài hước.

Nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Trần Diên cúi đầu, rũ mắt, giống như lời mình nói, hắn quả thực đã điều chỉnh lại thái độ: “Vậy cậu chủ có muốn về không?”

“Không về.”

Tuyết Úc mặt không cảm xúc, gửi tin nhắn cho tài xế bảo đừng chờ mình, sau đó nói địa chỉ cho Trần Diên, “Đưa tôi tới nơi này.”

Trần Diên dám thái độ với cậu, cậu cũng sẽ không cho Trần Diên trở về dễ dàng a.

Bị cậu xem là tài xế cũng không có gì quá đáng phải không.

Trần Diên trầm mặc vài giây, nghiêng đầu, ra hiệu cho vị tài xế đang nơm nớp lo sợ.

Tài xế lập tức khởi động xe, chạy đến địa chỉ mà Tuyết Úc đưa.

Trời đã tối, trên đường không nhiều xe lắm, thực mau liền tới chung cư, trước lúc xuống xe, Tuyết Úc bỗng nhiên nhớ đến cái gì.

Hiện tại nguyên chủ là một người nghèo, tiền mặt chỉ còn một ít, sắp không còn tiền để bao dưỡng Tạ Thanh Vân nữa rồi, nếu để Tạ Thanh Vân biết, vị tiểu tình nhân này khẳng định sẽ chắp cánh bay đi.

Nghĩ vậy, Tuyết Úc dùng đôi mắt ngập nước nhìn về phía Trần Diên, vừa lúc Trần Diên cũng đang nhìn cậu, hai người liền đối diện nhau.

Trần Diên đột nhiên cảm thấy căng thẳng, “Làm sao vậy?”

Tuyết Úc há miệng thở dốc, làm nũng vô cùng thuần thục, bởi vì có chút chột dạ nên giọng nói nho nhỏ: “Hồi nãy, anh làm tôi đau, không muốn tôi mét ba, thì phải đưa cho tôi chút tiền.”

Trần Diên: “……”

Một cái cớ thật là vụng về, không có một chút uy hϊếp nào.

Thậm chí, nếu hắn muốn, hắn còn có thể nói ngược lại, nói rằng Tuyết Úc không chỉ không nhận sai, tính tình còn hư hơn trước, dám uy hϊếp người khác, với tính cách của Bùi Dĩ Hoàn, Tuyết Úc sẽ không được yên ổn.

Trần Diên liếc nhìn eo thiếu niên, nhớ tới đôi môi đỏ bừng phun ra hai chữ “Rất đau”, ánh mắt khẽ nhúc nhích, ma xui quỷ khiến mà móc ra thẻ, đưa cho Tuyết Úc.

"Không có mật khẩu".

“Thật ngoan.” Người đàn ông được tiểu thiếu gia khen ngợi.

Tuyết Úc cầm tấm thẻ, sau đó không hề lưu luyến, quay đầu đi.

Bên trong xe yên tĩnh trở lại.

Cách màng xe đen nhánh, ánh mắt Trần Diên nặng nề, nhìn chằm chằm bóng dáng Tuyết Úc, bàn tay vẫn còn cảm nhận được xúc cảm mềm mại của da thịt và mùi hương ngọt ngào quanh quẩn không tiêu tan.

Trước kia tiểu thiếu gia cũng như vậy sao?