Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đáng Thương Sau Khi Xuyên Qua Thành Đoàn Sủng

Chương 2: Tiểu đáng thương xuyên qua

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuộc đời của Lục Dã thật buồn cười, rõ ràng chưa từng làm điều gì xấu xa, nhưng cách mà cậu mất đi sinh mệnh lại trớ trêu đến mức không thể tưởng tượng.

Trong lúc đang chờ đợi nỗi đau và nghe những lời chửi rủa giận dữ từ người Lục gia, Lục Dã cảm thấy tất cả đều xứng đáng, dù sao cậu cũng đã trốn thoát khỏi Lục gia.

Tiếng côn trùng kêu râm ran, tiếng chim hót, làm cho tai cậu ù đi, đầu óc choáng váng khiến cậu bất an. Lục Dã không hiểu rõ tình hình hiện tại, cậu đã được người cứu sao? Người của Lục gia đâu?

Vết thương trên người Lục Dã vẫn còn âm ỉ đau, cậu cố gắng đứng dậy, nhìn quanh. Trong tầm mắt chỉ là rừng cây rậm rạp, đến phương hướng cũng không phân biệt được.

Không tìm thấy bóng dáng con người, Lục Dã đành phải ngủ lại nơi hoang vu.

Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy với đầu óc nặng nề, lang thang cho đến khi tìm thấy một ngôi miếu cổ nát.

Bên trong, mạng nhện giăng đầy trên bàn thờ, tượng thần bị hư hỏng. Lục Dã dựa vào bàn thờ, mệt mỏi gục đầu xuống, nhưng chưa kịp yên ổn bao lâu thì đã nghe thấy tiếng bước chân.

Nhớ lại nỗi sợ hãi hôm trước, thiếu niên khom lưng trốn sau tượng thần, cẩn thận quan sát bên ngoài.

Người đến là một gã có vết sẹo dài gần như xuyên suốt khuôn mặt, trông hung dữ và khó gần. Lục Dã cẩn thận giấu mình sau tượng thần, nhưng không may lại đá phải một viên gạch nhỏ dưới chân tượng, tạo ra tiếng động lớn.

Người kia lập tức bắt được cậu.

Lục Dã vội vàng van xin, “Ta chỉ có một ít tiền xu, không còn gì khác.”

Gã mặt sẹo nhìn cậu, miệng nói những lời mà cậu không hiểu, Lục Dã thầm nghĩ mình thật xui xẻo khi gặp phải kẻ cướp ngoại quốc.

Những ngày sau đó, gã mặt sẹo luôn mang theo Lục Dã, ý định dùng cậu để đổi lấy một cái giá tốt. Trong lúc đó, Lục Dã còn muốn trốn thoát, nhưng mỗi ngày cậu chỉ được cho một chút thức ăn, cơ thể vốn đã yếu ớt nay càng chậm chạp, khiến cậu không thể chống đỡ. Bị người ta đạp mạnh xuống đất, cậu cũng không còn đủ sức để đứng dậy.

Gã mặt sẹo bực tức nhìn vũng máu dưới đất, chửi rủa, “Mẹ kiếp, chưa bán được giá tốt mà đã phải tốn tiền nuôi dưỡng, thật là lỗ vốn.”

Lục Dã không hiểu một chữ nào, chỉ cảm thấy trước mắt mờ ảo, như thể đang nhìn thấy lông vũ thiên sứ, hoặc cảm giác được mẹ đang ôm lấy mình.

Uống qua vài ngày thuốc đắng, cơ thể cậu cuối cùng cũng có chút sức lực, nhưng bị bó bột để cố định xương gãy, không trách được tại sao lại đau đớn như vậy.

Gã mặt sẹo ngày càng trở nên cáu kỉnh, suốt mấy ngày bôn ba, thiếu niên vốn đã yếu ớt nay lại gãy mất một cánh tay, nên không ai trả giá cao.

Giá quá thấp, hắn lại cảm thấy không đáng công sức, vì thế nên vẫn không thể bán được, ngày nào cũng phải nuôi cậu.

Ở trọ trong khách điếm mấy ngày, cuối cùng gã mặt sẹo cũng tìm được cơ hội. Huyện thái gia ở phòng bên cạnh lại thích những thiếu niên có diện mạo lạ thường như vậy.

Cuối cùng, Lục Dã bị bán với giá tốt, còn kèm theo một phần thưởng.

Huyện thái gia nhìn thiếu niên với mái tóc bạc và đôi mắt xanh, rất vừa lòng. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, Huyện thái gia nhận ra cậu dường như không hiểu và cũng không biết nói chuyện.

Sau khi thương lượng, vẫn quyết định dâng cậu lên trên.

Những kẻ không nghe lời sẽ không chỉ bị đánh đập mà còn bị kim châm và bỏ đói.

Trải qua nhiều tay buôn bán, cuối cùng họ đều sợ rằng đánh hỏng cậu rồi sẽ không thể lấy lòng thượng cấp.

Trong thời gian bị họ giam giữ, Lục Dã cũng dần hiểu ra rằng mình đã bị rơi trở về Trái Đất cổ xưa.

Khi đã có thể hiểu được vài câu đơn giản, họ đưa Lục Dã vào l*иg sắt, dự định dâng lên vị ở trên kia.

Trong đại điện, một thiếu niên xinh đẹp với mái tóc bạc dịu dàng dán vào bên tai, bị giam cầm trong l*иg chim mạ vàng tinh xảo. L*иg chim hạn chế khiến cậu chỉ có thể cúi đầu, quỳ ngồi.

Mọi người xung quanh đều tỏ ra khó chịu, không biết ai lại dám nịnh nọt đế vương như vậy, thật không sợ mất mạng.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của mọi người, vị đế vương dường như rất hứng thú với thiếu niên này. Ngài khẽ nghiêng đầu, nói vài câu, thiếu niên đã bị mấy tên nội thị đưa đi.

“Ai mang đến, thưởng,” vị đế vương cao quý cười nhạt, “Một ly rượu độc.”

“Bệ hạ, bệ hạ…” Nhưng rất nhanh sau đó, chén rượu độc đã bị ép uống hết, từ đó trên đời không còn người này.

Các triều thần tỏ vẻ như đã dự đoán trước điều này, nhưng tiếc thay, không ai biết thiếu niên xinh đẹp kia sẽ chịu số phận gì.

Nếu có thể mang về, chắc chắn đó sẽ là một luyến sủng hiếm có.
« Chương TrướcChương Tiếp »