Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đáng Thương Sau Khi Xuyên Qua Thành Đoàn Sủng

Chương 4: Ngươi sẽ mang thai sao?

« Chương Trước
“Nếu đã theo ta, thì phải hầu hạ cho thật tốt.” Trì Nghiên Châu đang bị cảm giác nóng bừng chiếm lấy tâm trí, cảm giác như biến thành một con dã thú, chỉ có Lục Dã trong mắt hắn.

Tuyến thể bị liếʍ, lộng, và mυ"ŧ vào, đầu óc Lục Dã đầy ắp về khả năng mang thai, tâm trạng cậu tụt xuống rất thấp. Khi cảm nhận được sự thất thần của người trong lòng ngực, Trì Nghiên Châu không nương tay mà trừng phạt mạnh mẽ, rất nhanh âm thanh ái muội lại vang lên trong phòng.

Lục Dã chưa kịp suy nghĩ xong về khả năng mang thai, đã bị đế vương làm cho ngất xỉu.

Trì Nghiên Châu cảm thấy thỏa mãn, vui vẻ, khi đến giờ thiết triều, các đại thần nhận thấy hôm nay đế vương đặc biệt dễ nói chuyện.

Khi Trì Nghiên Châu rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, thiếu niên vẫn còn đang ngủ. Nội tâm hắn dâng lên một cảm giác chiếm hữu kỳ lạ, không muốn để người khác chạm vào cơ thể thiếu niên, nên hắn cố ý ra lệnh không cho ai quấy rầy.

Nhìn thấy gương mặt tinh xảo của thiếu niên, Trì Nghiên Châu cảm thấy sự trìu mến chưa từng có, một loại cảm xúc phức tạp mà hắn chưa bao giờ trải qua.

Khi Lục Dã tỉnh lại, Trì Nghiên Châu đang nhìn cậu với vẻ mặt mờ mịt, cơ thể vẫn dính đầy chất lỏng, khô cạn và dính vào đệm giường, phát ra mùi lạ.

Trì Nghiên Châu quả nhiên chán ghét mình, nhục nhã cậu như vậy, liền thân thể cũng không cho cậu tẩy rửa.

Lục Dã cố gắng sờ bụng mình, nghĩ cách diễn đạt khả năng mình có thể mang thai. Hắn vuốt ve bụng mình một hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt lên được ba từ: “Có bảo bảo...”

Trì Nghiên Châu vốn tưởng thiếu niên chỉ đang câu dẫn hắn, nhưng khi nghe câu nói buồn cười ấy, hắn cảm thấy thú vị, “Ngươi mang thai sao?”

Giọng nói châm chọc khiến Lục Dã có chút muốn rơi nước mắt, không biết liệu Trì Nghiên Châu có muốn chịu trách nhiệm không, dù chính cậu đã nói không cần.

Thấy biểu cảm tội nghiệp của thiếu niên, Trì Nghiên Châu càng cười vui vẻ, “Nam nhân sao có thể mang thai? Xem ra ngươi thật là một tên ngốc.”

“Mặc quần áo vào đi.” Trì Nghiên Châu ném quần áo cho thiếu niên, khi thấy cậu mặc xong, hắn nắm chặt cổ tay cậu và dẫn đi ra ngoài.

Thiếu niên theo hắn một cách khó nhọc đến bể tắm nước nóng, “Vào trong mà tẩy rửa.”

Lục Dã không hiểu ý hắn, thấy đế vương cởϊ qυầи áo và vào bể, cậu cũng làm theo.

Hương hoa hồng nồng nàn lan tỏa trong bể tắm, Lục Dã nhạy cảm lùi lại vài bước, những vật dính nhớp trượt xuống theo chân cậu.

“Còn bày đặt trốn tránh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cô còn tích đầy trên mặt đất kia kìa.” Trì Nghiên Châu cảm thấy nóng bừng, ánh mắt nhìn Lục Dã đầy sự xâm lược.

Lục Dã hoảng hốt xoay người bỏ chạy, nhưng Trì Nghiên Châu với cơ thể cao lớn và bước chân nhanh chóng đã bắt kịp, nhẹ nhàng ôm lấy hắn vào lòng, "Sao lại chạy?" Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve.

“Không...” Lục Dã đỏ mặt, vội vàng ngăn tay Trì Nghiên Châu lại.

“Tối qua đã dám hạ dược cho ta, giờ lại rụt rè sao?” Trì Nghiên Châu kéo đai lưng xuống, tùy ý trói tay Lục Dã lại, rồi ôm hắn vào bể tắm nước nóng.

“Rửa sạch sẽ đi, bên trong không phải là cái gì bảo bảo.” Ngón tay Trì Nghiên Châu lướt qua cơ thể Lục Dã, khi kỳ động dục chưa qua, hắn không thể phản kháng được nữa.

“Không... Bảo bảo...” Sinh. Khi khoang sinh sản được mở ra, Lục Dã kịch liệt phản kháng, Trì Nghiên Châu giữ chặt cậu, “Bảo bảo gì, ta đυ.ng vào bảo bảo trong bụng ngươi sao?”

Những câu nói này càng làm Trì Nghiên Châu thêm hưng phấn.

Ban ngày tuyên da^ʍ, Lục Dã cũng cảm thấy mê mẩn đi, cậu một lần nữa cầu xin Trì Nghiên Châu, nhưng không có tác dụng.

Cuối cùng, Trì Nghiên Châu cho người tẩy rửa sạch sẽ và ôm cậu ra ngoài. Lưu Khải nhìn đế vương ôm người ra với vẻ sợ hãi, “Bệ hạ,”

“Hồi Dưỡng Tâm Điện.”

Trì Nghiên Châu đưa thiếu niên trở về Dưỡng Tâm Điện, Trì Nghiên Châu nghĩ sẽ đưa cho thiếu niên một cái cung nào tốt một chút, trái lo phải nghĩ mãi vân chưa quyết định được. Vấn đề này tạm thời được gác lại.

Vào giờ cơm trưa, thiếu niên vẫn chưa tỉnh dậy. Trì Nghiên Châu cảm thấy lo lắng và gọi người đến, "Lưu Khải, gọi thái y đến đây."

Thái y đến rất nhanh, cúi đầu chào, "Tham kiến bệ hạ."

"Ừm, xem thử hắn thế nào." Trì Nghiên Châu chỉ tay về phía thiếu niên.

Thái y định bắt mạch thì bị Trì Nghiên Châu ngăn lại, "Xem trực tiếp?"

"Cách khăn khám đi."

Thái y hơi bối rối, cảm thấy không hiểu vì sao đều là nam tử lại không được bắt mạch trực tiếp, nhưng vẫn tuân theo yêu cầu.

Sau khi xem xét, thái y cho biết, "Bệ hạ, không có gì nghiêm trọng. Hắn chỉ bị sốc và lạnh, thể chất yếu nên sốt lên."

"Ừm." Trì Nghiên Châu tiến lên, đem tay của thiếu niên nắm lấy, đem chỗ vừa được bắt mạch kia cọ tới cọ lui như thể muốn lưu lại hương vị của chính mình mới chịu bỏ qua.

Thái y xem ở trong mắt, cúi đầu không dám nói gì, vội vàng từ trong rương thuốc của mình lấy ra vài lọ thuốc, "Bệ ha, đây là thuốc mỡ, nam tử với nam tử khi giao hoan, có thể sử dụng để bôi trơn, còn có thể giúp giảm bớt đau đớn."

"Lưu Khải, thưởng."

Sau khi vuốt mông ngựa thành công, thái y lãnh thưởng rồi rời đi.
« Chương Trước