Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đạo Sĩ Cá Mặn Bị Bắt Thành Tiên

Chương 3: Quỷ nhảy lầu (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường Tiểu Minh ngồi xổm nên hai chân hơi tê dại, đang định đứng dậy đi lại thì đột nhiên nhìn thấy có một người đứng ở phía sau, hắn giật mình. Đợi đến khi nhìn rõ là ai thì hắn không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, nói với vẻ tức giận: "Ma quỷ dọa người, hù chết người đó, cậu chê tôi sống lâu quá à?"

“Người chết rồi.”

Đường Tiểu Minh hơi ngây người, sau đó cũng phản ứng lại: "Vừa rồi tôi nghe thấy một tiếng "ầm’, không phải chính là cố chủ của chúng ta đấy chứ?"

"Đúng vậy, tôi đến chậm một bước." Tư Cẩn Thư nhíu mày lại, nhìn có vẻ hơi phiền muộn.

"Được rồi, 10.000 nhân dân tệ của chúng ta đã bị ngâm nước nóng rồi, nếu biết sớm thì tôi đã yêu cầu anh ta trả tiền trước rồi." Đường Tiểu Minh cúi xuống dùng đấm vào bắp đã chân tê dại của mình.

"Anh không định quản à?"

"Bây giờ đã có người chết rồi, chắc chắn cảnh sát sẽ tham gia, tôi không muốn giao tiếp với bọn họ, chưa kể còn chưa kiếm được tiền, tại sao tôi phải tốn công tốn sức như thế để làm gì." Đường Tiểu Minh quay đầu lại nhìn về phía Tư Cẩn Thư: "Nghe cậu nói như vậy là muốn quản chuyện này à?"

Tư Cẩn Thư không nói gì, nhưng Đường Tiểu Minh cũng hiểu ý của y, hắn hỏi với vẻ tò mò: "Chuyện này thật kỳ lạ, từ trước đến giờ, cậu vẫn luôn lạnh lùng, ghét nhất là lo chuyện bao đồng, sao lại đột nhiên nhiệt tình như vậy?"

"Vừa rồi tôi đã nhìn thấy hung thủ, đã biến thành lệ quỷ rồi."

“Lệ quỷ lấy mạng?” Đường Tiểu Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt trời trên đỉnh đầu, bị chói mắt nên vội vàng nhìn đi chỗ khác: "Cũng đúng, có thể hại người giữa ban ngày, không phải là lệ quỷ à, xem ra cố chủ này cũng không phải là người tốt lành gì."

Oán khí trên người lệ quỷ là thứ có thể đe dọa đến tính mạng của người bình thường, nhưng đối với Tư Cẩn Thư thì đó là thứ cực kỳ bổ, bảo sao lại thay đổi thái độ.

"Người trẻ tuổi."

Đường Tiểu Minh đang nói chuyện với Tư Cẩn Thư thì có một ông già đột nhiên đi tới, nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt nghiêm túc, vừa nhìn vừa đi vòng quanh hắn.

Đường Tiểu Minh bị ông ấy nhìn mà âm thầm dựng lông, vội vàng lùi về phía sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với ông ấy và nói: "Ông à, ông đang làm gì vậy..."

"Anh bạn trẻ, ấn đường của cậu biến thành màu đen rồi, sắp xảy ra tai ương đẫm máu rồi." Ông lão lấy một tấm danh thϊếp từ trong túi ra và đưa qua: "Tôi tên là Trương bán tiên, giỏi bắt quỷ hàng yêu, đoán mệnh và xem phong thủy, tôi thông thạo mọi thứ. Nếu sau này cậu gặp phải chuyện gì lạ thì hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi hứa là sẽ thu phí công bằng, không lừa già dối trẻ.”

Đường Tiểu Minh vừa nghe đã thấy vui vẻ, cũng lấy một tấm danh thϊếp từ trong túi ra và đưa tới: "Ông à, chúng ta là đồng nghiệp, tôi tên là Đường bán tiên. Tấm danh thϊếp của ông lạc hậu quá rồi, bây giờ đều dùng mã QR, trực tiếp quét qua là được rồi."

Vừa nghe thấy gặp được đồng nghiệp thì ông lão lập tức thay đổi thái độ nhiệt tình trước đó, nhíu mày và nói: "Ra ngoài không xem hoàng lịch, xui xẻo quá đi!"

Thấy ông lão đi rồi thì Đường Tiểu Minh mới nói lớn tiếng: “Ông à, ấn đường của ông biến thành màu đen rồi, có thể sẽ xảy ra tai ương đẫm máu, trong vòng hai ngày này ông phải cẩn thận một chút đó, nếu gặp phải chuyện gì lạ thì hãy nhớ đến phòng phát sóng trực tiếp của tôi nhé, tên là phòng phát sóng trực tiếp âm dương."

Ông lão quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái rồi tăng tốc đi nhanh hơn.

Một tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên, thu hút sự chú ý của Đường Tiểu Minh, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát đang lao về phía mình, hắn lập tức chạy đến cửa tiểu khu.

Một người trẻ tuổi bước xuống từ xe cảnh sát ở phía trước, trông khoảng hơn hai mươi tuổi, trên người mặc đồng phục cảnh sát, lập tức đi thẳng đến phòng bảo vệ, lấy giấy chứng nhận ra và nói gì đó với nhân viên bảo vệ.

Ông lão bảo vệ gật đầu, rồi dùng điều khiển từ xa mở cửa lớn ra, người trẻ tuổi ấy lại quay trở lại xe một lần nữa, rồi hai chiếc xe cảnh sát lập tức lái thẳng vào trong.

Nhìn cổng lớn đang dần dần đóng lại, Đường Tiểu Minh hỏi ra miệng:

"Lệ quỷ đó là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?"

"Nhìn quần áo thì chắc là học sinh."

“Học sinh?” Đường Tiểu Minh quay đầu lại nhìn về phía Tư Cẩn Thư: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

Tư Cẩn Thư nhớ lại dáng vẻ của lệ quỷ kia và nói: "Mười ba đến mười bốn tuổi."

"Còn trẻ như vậy mà đã có oán khí lớn như vậy..."

Đường Tiểu Minh nhíu mày lại thật chặt: "Xem ra lúc còn sống cô ta đã phải chịu rất nhiều khổ sở rồi."

“Anh định ra tay từ chỗ nào?"

"Ra tay cái gì? Tôi còn không thể vào tiểu khu được, chưa kể bên trong đều có cảnh sát." Đường Tiểu Minh đi về phía chiếc xe điện công cộng mà hắn vừa mới ngồi để tới đây: “Buổi tối chúng ta còn phải phát sóng trực tiếp, bùa đã hứa còn chưa vẽ, chúng ta quay về rồi bàn bạc kỹ hơn đi."

"Anh không sợ cô ta lại ra tay gϊếŧ người à?"

"Cậu biết cô ta là ai không, hay nhà cô ta ở chỗ nào? Chúng ta không biết gì về cô ta cả, cho dù biết là cô ta sẽ tiếp tục hại người thì sao chứ? Lệ quỷ lấy mạng, đó là nhân quả báo ứng, nếu có thể cứu thì mới cứu, không cứu được thì xem số mạng đi."

Đường Tiểu Minh ngồi lên xe điện, vừa vặn tay lái, xe đã chạy ra ngoài, Tư Cẩn Thư nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt lóe lên vẻ bất mãn, nhưng vẫn hóa thành một làn sương trắng và đuổi theo hắn.

“Đây không phải là đường về nhà.” Xe vừa mới lái đi được một đoạn đã nghe thấy tiếng Tư Cẩn Thư nói.

"Tôi chỉ muốn xem thử xem quanh đây có món gì ngon để mua về ăn tối, khỏi phải nấu cơm."

"Vậy tại sao anh lại dừng lại ở cổng trường?"

Biểu cảm của Đường Tiểu Minh cứng đờ, sau đó lại phản bác: "Gần trường học có kho báu, hầu hết các quán ăn ngon và quán ăn vặt đều mở ở gần trường."

"Quần áo của lệ quỷ đó giống trang phục của học sinh ở đây."

"Vậy thì cô ta chính là học sinh ở đây." Đường Tiểu Minh vô thức tiếp lời.

"Thì ra đây mới là mục đích của việc ahn tới đây." Tư Cẩn Thư nhếch khóe miệng lên, trong mắt tràn đầy ý cười.

Đường Tiểu Minh thấy ý đồ của mình bị bại lộ thì không giả vờ nữa: “Đây là trường tư lập, những người đến đây học đều là những người có tiền, là nhóm khách hàng tiềm năng của chúng ta, đương nhiên là chúng ta phải đến đây trước để nghiên cứu địa hình rồi.”

Tư Cẩn Thư cũng không vạch trần hắn mà nói tiếp theo lời của hắn: “Đã biết trường học của cô ta ở đâu thì việc điều tra thân phận của cô ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Vẫn là câu nói đó, tôi không vào được.” Đường Tiểu Minh lại khởi động xe điện một lần nữa: “Đợi đến tối rồi nói sau.”

Sau khi về đến nhà, Đường Tiểu Minh bắt đầu vẽ bùa, để vẽ bùa, cần phải ngưng thần tĩnh khí, và hoàn thành nó trong một lần, một khi bị cắt ngang thì bùa sẽ trở nên vô dụng, cho nên mỗi lần vẽ bùa, Đường Tiểu Minh đều sẽ tắt điện thoại đi, cho đến khi hắn vẽ xong mới thôi.

"Thùng thùng thùng."

Có tiếng gõ cửa, nhưng Đường Tiểu Minh cũng không để ý tới, mà tiếp tục vẽ bùa, cho đến khi lá bùa được hoàn thành, hắn mới đặt bút xuống, nghe thấy tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, nhìn về phía Tư Cẩn Thư đang ngồi trên ghế sô pha và hỏi: "Ai ở bên ngoài thế?"

"Cảnh sát."

Đường Tiểu Minh nhíu mày lại, rồi nói với vẻ cười khổ: "Đến rồi, đã không kiếm được tiền còn gặp rắc rối."

"Bên trong có ai không? Nếu có người thì vui lòng mở cửa, chúng tôi là cảnh sát, đang thi hành công vụ."

Giọng nói nghe rất trẻ, nếu nghe nội dung của lời nói thì rõ ràng đây là một sinh viên mới ra trường.

“Đợi chút, tôi đang ở trong nhà vệ sinh!” Đường Tiểu Minh hô lên một tiếng, vội vàng quay lại thư phòng để thu dọn bùa, sau đó mới đi vào phòng vệ sinh để nhấn nút xả nước, lúc này mới đi ra mở cửa.

Đường Tiểu Minh liếc nhìn hai cảnh sát đang đứng ở cửa, một người trong số đó chính là cảnh sát xuống xe, và giao tiếp với ông lão bảo vệ kia.

"Đồng chí cảnh sát, mọi người..." Đường Hiểu Minh biết rõ mà còn cố ý hỏi.

“Chúng tôi là cảnh sát.” Trần Huy lấy giấy chứng nhận ra, đưa tới trước mặt Đường Tiểu Minh, sau đó lại cất đi và nói: “Chúng tôi đang điều tra một vụ án, mong anh hợp tác.”

Đường Tiểu Minh quay đầu lại nhìn đồng hồ ở trên tường, đã bảy giờ tối rồi, sau đó nhìn về phía hai người cảnh sát và cười nói: “Hợp tác với cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân, và tôi cũng không phải trường hợp ngoại lệ, chỉ là bảy rưỡi là tôi phải phát sóng trực tiếp, còn cần thêm mười phút để chuẩn bị, cho nên mọi người chỉ có hai mươi phút thôi, mọi người xem có được không?

Trần Huy gật đầu: “Chúng tôi có thể vào trong nói chuyện không?”

"Mời vào."

Đường Tiểu Minh nhường đường, hai người lần lượt bước vào.

Hắn đưa bọn họ đến trước ghế sô pha, Đường Tiểu Minh nháy mắt ra hiệu với Tư Cẩn Thư, ý bảo y nhường một chút. Tư Cẩn Thư khẽ nhíu mày lại, rồi hóa thành một làn sương trắng và biến mất tại chỗ, sau đó lại hóa thành hình người và ngồi xuống trước bàn ăn.

“Hai người cứ ngồi tùy ý.” Sau khi mời hai người ngồi xuống, Đường Tiểu Minh hỏi với vẻ lễ phép: “Hai người muốn uống gì, đồ uống hay trà?”

"Không cần phiền phức như vậy, không có nhiều thời gian cho lắm, anh cũng ngồi xuống đi."

Đường Hiểu Minh ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở phía đối diện với bọn họ và nói: "Vậy thì chúng ta đánh nhanh thắng nhanh vậy, mọi người muốn biết gì thì cứ hỏi đi, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết mà không giấu giếm nửa lời."

Trần Huy nhìn Võ Ninh ở bên cạnh, thấy anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng thì mới lên tiếng hỏi: “Anh tên là gì, bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu, và hiện tại đang làm nghề gì.”

Có lẽ là để tiết kiệm thời gian nên Trần Huy hỏi hết mấy vấn đề.

"Tôi tên là Đường Tiểu Minh, năm nay 20 tuổi, quê ở thành Ninh, bây giờ đang là một người tiểu võng hồng."

Trần Huy lấy một tấm ảnh từ trong cuốn sổ tay ra, và đưa cho Đường Tiểu Minh, rồi hỏi: "Anh có biết người này không?"

Đường Tiểu Minh cầm lấy bức ảnh, và xem xét kỹ càng, trên bức ảnh là một người đàn ông, khoảng hơn bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính, trên người có nét đặc trưng chung của một người đàn ông trung niên, mái tóc thưa thớt, dáng người bị biến dạng, có lẽ đây là cố chủ đã gọi cho hắn nhưng chưa kịp nói chuyện. Hắn chưa từng gặp ông ta bao giờ, chứ đừng nói là có quen biết, vì thế nên hắn lắc đầu: "Tôi không biết ông ta."

"Anh nhìn kỹ xem."

Đường Tiểu Minh biết vì sao anh ta lại nói như vậy, cũng phối hợp mà nhìn thoáng qua một lần nữa: "Tôi thật sự không biết ông ta."

"Căn cứ vào điều tra của chúng tôi thì buổi sáng hôm nay lúc 9 giờ 35 phút, ông ta đã từng gọi cho anh, anh giải thích thế nào về chuyện này?"

“Buổi sáng lúc 9 giờ 35 phút à?” Đường Tiểu Minh lấy điện thoại ra, ấn nút khởi động máy, sau đó lại mở lịch sử cuộc gọi ra và nói: “Là ông ta à. Lúc đó đúng là tôi có nhận được một cuộc gọi, nhưng tôi không quen ông ta, ông ta cũng xin thông tin liên lạc của tôi qua một người bạn của ông ta. Chúng tôi đã trò chuyện một lúc và hẹn gặp nhau ở tiểu khu của ông ta, nhưng khi tôi đến cổng tiểu khu thì lại không vào liên lạc được với ông ta, cũng không thể vào được nên tôi đã đợi ở cổng một lúc rồi rời đi.”

Trần Huy và Võ Ninh nhìn nhau rồi hỏi: "Hai người đã hẹn gặp nhau rồi? Gặp nhau để làm gì?"

Đường Tiểu Minh nói với vẻ lúng túng: “Đây là vấn đề cá nhân, rất khó trả lời.”

"Ông ta đã chết vào buổi sáng hôm nay lúc 10 giờ 50 phút tại nhà ông ta, là nhảy xuống từ ban công nhà mình. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người, cho dù là chuyện cá nhân thì anh cũng phải phối hợp."

“Ông ta chết rồi à?” Đường Tiểu Minh giả vờ nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên, sau đó lại nói: “Bảo sao tôi không gọi được cho ông ta, Thì ra… Tôi còn tưởng là ông ta đang chơi tôi đó. "

"Anh hẹn gặp ông ta lúc mấy giờ, đến nhà ông ta để làm gì? Sao ông ta lại lựa chọn nhảy lầu tự sát vào thời điểm hẹn gặp anh chứ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »