Chương 1

Hôm nay là ngày Thẩm Bạch xuống núi. Sau khi chào hỏi hai vị sư phụ ở đạo quán, cậu liền đi tìm tiểu hồ ly nói lời tạm biệt.Cậu kéo chiếc chuông cạnh gốc cây lớn và ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu.

"Tiểu sư tổ, tôi muốn xuống núi. Cách đây khoảng thời gian trước, ông bà đến thăm tôi. Lần này tôi phải trở về nhìn một chút."

"Ngao ngao."

Cửu Vĩ Hồ đuôi trắng như tuyết từ trong lùm cây đại thụ sum xuê nhảy xuống.

Nếu nhìn kỹ, trên cây có một cái hốc rất lớn. Chính là nơi ở của tiểu hồ ly.

Cây đại thụ này trông như đã sống hơn một nghìn năm.

Tiểu hồ ly được mọi người trong chùa Thanh Nguyệt kính trọng gọi là tiểu sư tổ.

Thanh Nguyệt đạo quán đã thành lập mấy ngàn năm, người lớn tuổi nhất trong đạo quán chính là tiểu hồ ly.

Đôi tai của tiểu hồ ly giật giật, hai mắt hồ ly thon dài mảnh khảnh có chút lười biếng.

Tiểu hồ ly đứng trên cây nằm ngang duỗi người vươn vai, chín cái đuôi phía sau chậm rãi lắc lư.

Tiểu hồ ly liếc nhìn người đứng dưới gốc cây.

Y biết tiểu hài tử này.

Lúc trước Thẩm Bạch chỉ mới được vài tuổi, đã phát hiện tiểu hồ ly đang chơi đùa trong rừng.

Tuy nhiên, đứa trẻ này có chút đặc biệt.

Thẩm Bạch không thể nói, hơn nữa chỉ số IQ so với người thường thấp một chút, trí nhớ cũng không tốt lắm.

Cuối cùng, trụ trì trong viện nhận cậu về nuôi lớn. Không ngờ cậu còn có người thân.

Trụ trì trong chùa Thanh Nguyệt cũng họ Thẩm, cho nên những đứa trẻ mà ông nhặt được đều theo họ của ông.

Thật ra mỗi thế hệ bảo vệ chùa Thanh Nguyệt đều là họ Thẩm. Vốn dĩ chủ nhân của Thanh Nguyệt quán này là tiểu hồ ly Thẩm Nặc.

Nhưng y không muốn quản lý sự việc, liền đem công việc này cho người phía dưới quản lý.

Mà điều kiện trở thành trụ trì của chùa Thanh Nguyệt là phải theo họ của tổ tiên, nên mới có quy định như vậy.

Thẩm Bạch từ nhỏ đã biết, vị ân nhân cứu mạng cậu chính là Thẩm Nặc. Nên cậu thường xuyên tìm Thẩm Nặc chơi cùng.

Tất nhiên, mọi người trong đạo quán đều rất yêu mến vị tiểu sư tổ bạch hồ.

Thẩm Bạch hôm nay phải xuống núi, cho nên cậu đặc biệt tới tìm Thẩm Nặc nói chuyện. Mang theo đùi gà lớn mà Thẩm Nặc thích ăn nhất.

Thẩm Bạch vừa mới tròn 18 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú. Cậu có mái tóc đen dài và được buộc bằng dây buộc tóc màu xanh lá cây. Cậu mặc áo choàng màu xanh lá cây đang tung bay trong gió, trông giống như một thiếu niên xinh đẹp bước ra từ truyện tranh.

Có lẽ vì cậu luôn sinh hoạt trong đạo quán nên đôi mắt đào hoa của cậu rất thanh thuần vô hại. Các sư huynh ở cạnh luôn không ngừng nhắc nhở cậu.

"Tiểu Bạch, ngươi xuống núi phải cẩn thận. Nghe nói người ở dưới núi gian xảo giống như sói đói, ngươi đừng để bị lừa."

Cố Vũ lớn hơn cậu hai tuổi, sợ cậu xuống núi bị lừa gạt. Cho nên, mặc dù luôn tỏ ra cao lãnh nhưng vẫn không ngừng nhắc nhở Thẩm Bạch.

Một số đại thúc bốn mươi, năm mươi tuổi an ủi nói:

"Đừng lo lắng, trong thành phố có rất nhiều người từ tu đạo giống chúng ta. Nếu Tiểu Bạch gặp chuyện gì, chắc chắn đại nhân sẽ đi tìm bọn họ tính sổ."

Nói xong, lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ. Trên đó viết rất nhiều tên và số điện thoại.

"Ngao ngao~"

Thẩm Nặc ở một bên đang ăn đùi gà không nhịn được nói.

"Tiểu sư tổ muốn nói gì đó?"

Diệp Lâm đại thúc không nhịn được hỏi.

Ông mới tới đây tu hành được 5 năm, đã trở thành đệ tử của Thẩm Bạch.

Không có sự lựa chọn, sư phụ của Thẩm Bạch là Thẩm Nham. Còn là trụ trì của nơi này, năm nay đã tám mươi tuổi. Cho nên thân phận của Thẩm Bạch rất cao.

Thẫm Nặc không thể nói được ngôn ngữ của con người nên chỉ có những người thân thiết mới có thể hiểu được ý của y.

"Tiểu sư tổ nói, xuống núi đừng quên tu luyện. Trở về..."

Thẩm Nặc: "Ngao ngao."

Cố Vũ: "Ách, tiểu sư tổ không cho nói, ngươi đừng hỏi."

Cố Vũ một bên bị Thẩm Nặc cắt ngang không cho phiên dịch. Bọn họ không dám trái lời tiểu sư tổ của mình.

Thẩm Bạch lấy lược chải lông cho Thẩm Nặc.

Cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu:

"Tiểu sư tổ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện mỗi ngày. Khi trở về nhất định sẽ mang cho ngài đồ ăn ngon và đồ ăn vặt."