Chương 10

Hắn nói chuyện với vẻ dịu dàng mà chính mình cũng không để ý tới, điều này càng khiến Thẩm Bạch càng thêm ủy khuất.

[Tiểu Bạch ngu ngốc, Tiểu Bạch không tìm được đường ra.]

Thẩm Bạch mím chặt môi, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Thẩm Bạch không nói được. Thậm chí khi khóc, cũng rơi những giọt nước mắt thầm lặng. Điều này khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.

Tống Vân trong lòng thở dài, bế vợ nhỏ của mình lên.

Thẩm Bạch rất nhẹ, Tống Vân có thể ôm Thẩm Bạch dễ dàng.

"Ngoan nào, đừng khóc nữa. Anh bế em xuống."

Thẩm Bạch vô thức đưa tay ôm lấy cổ hắn. Chăm chú nhìn các lối đi xung quanh, cố gắng ghi nhớ những con đường này.

Nhưng dù nhìn thế nào, cậu cũng thấy nó giống hệt nhau và không thể nhớ được gì cả.

Tống Vân đưa cậu trở về phòng.

Chính khung cảnh quen thuộc, khiến Thẩm Bạch ngừng khóc.

Tống Vân bế cậu đến ghế sofa và dùng khăn giấy lau mặt cho cậu.

"Em nhớ đường tới phòng mình không."

Thẩm Bạch nghĩ tới lối đi vừa rồi bên ngoài, liền lắc lắc đầu.

[Khó như vậy, Tiểu Bạch thật sự không nhớ nổi.]

"Không sao đâu, hôm nay Tiểu Bạch mới tới đây. Không biết đường cũng là chuyện bình thường."

Đây là lần đầu tiên hắn kiên nhẫn với ai đó như vậy. Nhưng hắn chỉ coi đó như chăm sóc một đứa trẻ.

Nhưng Thẩm Bạch không phải chỉ là đứa trẻ. Chỉ là không biết nói và có chút hơi ngốc.

Hắn thầm mắng chính mình, tại sao lại xen vào chuyện của người khác? Nếu không phải liên hôn, hắn đâu cần phải quan tâm đến Thẩm Bạch.

Bây giờ, thật sự là tự tìm phiền toái.

"Đừng khóc nữa."

Kỳ thật Thẩm Bạch khóc cũng không có phát ra bất cứ âm thanh nào, cậu chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt.

Nhưng Tống Vân lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu, tiểu ngốc tử này chắc chắn đang nhõng nhẽo.

Hắn đột nhiên trầm giọng nói: "Nếu em còn khóc nữa, anh sẽ đánh gãy chân em."

Thẩm Bạch bị lời nói của hắn dọa đến, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin nhìn hắn.

Cậu thu chân lại giấu đi để chân không bị đánh gãy.

[Người này có tốt có xấu, luôn tìm cách bẻ gãy chân Tiểu Bạch.]

Thẩm Bạch không dám khóc nữa, sợ kẻ xấu thật sự sẽ đánh gãy chân mình.

Nhưng nước mắt luôn không tự chủ mà chảy ra, cho nên Thẩm Bạch phải mở to mắt để nước mắt không rơi xuống.

Suy nghĩ của cậu gần như đã được viết trên mặt. Tống Vân hít một hơi thật sâu, sau đó lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu.

"Thật là phiền phức."

Hắn gọi cho quản gia Lý:

"Mang một ít trà chiều."

Căn phòng này rất rộng, có một cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn rất lớn ở một bên ghế sofa. Ánh nắng mặt trời vừa lúc chiếu vào cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.

Ánh sáng chiếu vào người Thẩm Bạch, làn da vốn đã trắng nõn của cậu càng trắng nõn hơn.

Thẩm Bạch cau mày, cậu nhớ tới.

Cậu lên đây tìm điện thoại di động và túi nải nhỏ của mình.

Kéo kéo vạt áo của Tống Vân, Thẩm Bạch dùng hai tay ra hiệu:

"Tôi đang tìm điện thoại di động và túi nải nhỏ của mình."

Tống Vân nhìn bàn tay của Thẩm Bạch đang khoa tay múa chân, ngón tay thon dài trắng nõn. Tiểu gia hỏa này thật đúng là giống như tên, cả người đều trắng nõn.

Thấy hắn không để ý tới mình, Thẩm Bạch lại sốt ruột đưa tay kéo ống tay áo của Tống Vân, thậm chí còn lắc lắc.

"Đây là muốn làm nũng ư?"

Thẩm Bạch chớp chớp mắt, làm nũng là cái gì? Cậu chỉ muốn túi nải nhỏ của mình.

Cậu lại làm cử chỉ bằng tay, thậm chí còn làm cử chỉ hình dạng điện thoại di động.

Tống Vân nhướng mày.

"Em đang tìm điện thoại di động à?"

Thấy hắn cuối cùng cũng hiểu, Thẩm Bạch lập tức gật gật đầu.

Cậu thở dài, thật khó để giao tiếp với người dưới núi.

"Đợi ở đây, anh sẽ lấy nó cho em."

Tống Vân xoay người đi đến thư phòng ở phòng bên cạnh. Khi đi ra, trên tay cầm một bọc vải nhỏ.

Bọc vải nhỏ giống như món đồ chơi trong tay người đàn ông cao lớn, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

Nhưng Thẩm Bạch lại không để ý tới, chỉ nhìn túi nải nhỏ của mình không chớp mắt.

Cậu đưa tay ra đón lấy nó.

Trước khi cậu chạm vào nó, Tống Vân đã giơ túi nải nhỏ cao lên một chút.

Thẩm Bạch không hiểu, nghi hoặc nhìn hắn. Trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

[Tại sao không đưa cho Tiểu Bạch? Tên xấu xa này thật sự đáng ghét.]

"Không phải không thể đưa cho em. Nhưng em phải bảo đảm với anh. Không được tự mình chạy lung tung ra ngoài, cũng không được tùy tiện gặp người khác."

Mặc kệ hắn có nói thế nào, Thẩm Bạch cũng chỉ gật gật đầu.

Bây giờ cậu chỉ muốn lấy lại đồ của mình.