Chương 11

Sau đó Tống Vân đưa túi nải nhỏ cho cậu.

Thẩm Bạch mở túi ra, nhìn thấy điện thoại di động của mình và một ít đồ vật linh tinh còn có một bộ quần áo.

Sư phụ nói, ông bà giàu có nên xuống núi không cần mang theo quần áo.

Nhưng cậu vẫn mang theo một bộ. Nhìn xem bộ đồ cậu đang mặc, sư phụ nói không hề sai.

Thẩm Bạch quên mất bộ quần áo này căn bản không phải của ông bà nội cho cậu.

Tống Vân nhìn cậu sắp xếp đồ đạc.

Bên trong có một thanh kiếm ngắn bằng gỗ, còn có một đống tiền đồng, bùa chú...

Giống y như đồ chơi trẻ con, Tống Vân không biết tại sao Thẩm Bạch lại thích loại đồ vật này.

Tuy nhiên, Tống Vân vẫn rất khoan dung với sở thích của Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch lấy điện thoại ra, phát hiện nó không mở được. Cậu có chút sốt ruột.

Cậu cầm điện thoại của mình lắc lắc vài cái, nhưng nó vẫn không hoạt động.

Màn hình điện thoại di động đã vỡ từ lâu, chắc do hôm đó cậu bị ngã.

Thẩm Bạch mím môi, cảm thấy vô cùng ủy khuất.

"Điện thoại của em hỏng rồi? Đừng khóc. Anh sẽ bảo trợ lý của anh mua cho em một cái khác, được không?"

Tống Vân nhìn Thẩm Bạch, trong lòng cảm thấy vô vọng.

Rõ ràng hắn có thể phớt lờ cảm xúc của Thẩm Bạch.

Thôi quên đi, dù sao thì đó cũng là trách nhiệm của hắn. Thẩm Bạch là vợ của hắn, đương nhiên hắn phải giúp đỡ Thẩm Bạch giải quyết vấn đề.

Nghĩ nghĩ, Tống Vân lấy điện thoại di động ra gọi điện cho trợ lý Hứa.

Nửa giờ sau, trợ lý Hứa mang đến một hộp đựng điện thoại mới toanh.

Lúc này Thẩm Bạch đang ăn trà chiều do quản gia Lý mang đến, rất phong phú. Trong đó có trà sữa và các loại bánh ngọt nhỏ.

Tống Vân nhận lấy chiếc hộp, gật đầu với trợ lý Hứa. Trợ lý Hứa chậm rãi bước ra ngoài.

"Mở ra xem, em có thích nó không?"

Chiếc điện thoại di động hắn mua có màu trắng giống như cái của Thẩm Bạch bị vỡ. Trợ lý Hứa cũng chu đáo mua thêm chiếc ốp điện thoại để nhét vào.

Thẩm Bạch nhìn giao diện điện thoại di động xa lạ, trong mắt không có chút vui mừng nào.

Đây không phải là điện thoại của cậu và cậu cũng không giỏi sử dụng nó.

Nhìn thấy vẻ mặt không vui của cậu, Tống Vân nghi hoặc cầm lấy điện thoại.

Sau đó hắn giúp cậu tải một số phần mềm thông dụng và để cậu đăng nhập vào tài khoản trên Green Pao.

Ngay khi cậu đăng nhập vào tài khoản của mình, một số tin nhắn hiện lên.

Cố Vũ sư huynh: [Tiểu Bạch, ngươi có ở đó không?]

Cố Vũ sư huynh: [Tiểu Bạch? Tại sao ngươi không trả lời tin nhắn?]

Tiểu sư tổ: Giọng nói trong 60 giây

Tiểu sư tổ: Giọng nói trong 50 giây

Tống Vân rất tò mò tiểu sư tổ nói gì đó, liền trực tiếp bấm vào.

Sau đó, một số âm thanh động vật nhỏ phát ra từ điện thoại.

Tống Vân: ???

Hắn có nghe nhầm không?

Ngay lúc hắn muốn nghe tin nhắn tiếp theo thì Thẩm Bạch liền lấy lại điện thoại di động.

Sau đó Thẩm Bạch bấm vào tin nhắn thoại tiếp theo, vẫn còn vài tiếng ngao ngao ngao.

Tống Vân: ????

Hắn tự hỏi liệu tai mình có vấn đề gì không.

Tuy nhiên, giây tiếp theo. Hắn nhìn thấy Thẩm Bạch đang đáp lại tiểu sư tổ.

Thậm chí còn trốn tránh không cho hắn nhìn thấy.

Được rồi, đây có lẽ là cuộc gọi bí mật giữa Thẩm Bạch và Thanh Nguyệt quán. Cho nên hắn không thể hiểu được.

Không vướng vào những chuyện này nữa. Tống Vân thấy khoé miệng Thẩm Bạch dính kem, yết hầu nhịn không được lăn lộn lên xuống một chút.

Không nhịn được, hắn thực sự muốn nếm thử vị kem đó như thế nào.

Một cỗ sức nóng không thể giải thích được khiến hắn cảm thấy phiền muộn, thầm mắng chính mình điên rồi. Sau đó đứng dậy bước ra ngoài.

Thẩm Bạch đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn thì nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại.

Cậu ngơ ngác nhìn cánh cửa đã đóng lại và Tống Vân đã biến mất.

Thẩm Bạch không quan tâm, cậu chỉ ngồi đó mày mò đồ của mình.

Trong điện thoại lại có một tin nhắn thông báo, Thẩm Bạch cầm lên đọc.

Cố Vũ sư huynh: [Tìm được ông bà nội chưa?]

Tiểu Bạch ăn không ngon: [Tìm được rồi.]

Cố Vũ sư huynh: [Tốt rồi, đừng tùy tiện chạy lung tung bên ngoài. Ngoài kia có rất nhiều người xấu.]

Tiểu Bạch ăn không ngon: [Được, sẽ không ra ngoài.]

Thẩm Bạch luôn nghe lời sư huynh. Sư huynh nói không ra ngoài, cậu thật sự sẽ không ra ngoài.

Cho đến khi màn đêm buông xuống.

Có tiếng gõ cửa, Thẩm Bạch đi ra mở cửa.

Cậu nhìn thấy quản gia Lý đang đứng ở cửa và cung kính nói với cậu

"Tiểu Bạch thiếu gia, đã đến giờ ăn tối rồi. Tôi đưa ngài xuống."