Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đạo Sĩ Câm Bị Đại Lão Theo Dõi

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Tống Vân đi ra ngoài, hắn dặn quản gia Lý hãy chăm sóc Thẩm Bạch thật tốt. Quản gia Lý tự động hiểu rằng ông sẽ chú ý chăm sóc Thẩm Bạch thiếu gia.

Thẩm Bạch gật đầu với ông, gõ vào điện thoại di động: Cảm ơn.

Sau đó, cậu giơ điện thoại cho quản gia Lý xem.

Quản gia Lý vừa mới phát hiện ra rằng Tiểu Bạch thiếu gia không thể nói được. Ông không ngờ rằng cậu sẽ đặc biệt gửi lời cảm ơn đến ông.

Quản gia Lý cảm động đến mức không nói nên mời, thái độ của ông đối với Thẩm Bạch càng trở nên tốt hơn.

"Tiểu Bạch thiếu gia, không có việc gì. Đây là điều tôi nên làm, chúng ta xuống lầu thôi."

Thẩm Bạch đi theo quản gia Lý xuống lầu.Trên bàn ăn, bày đầy đủ các món ăn ngon. Nhưng cậu lại không nhìn thấy Tống Vân.

Thẩm Bạch có chút bối rối, nhưng cậu cũng không tò mò hỏi. Có lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Tống Vân thực sự rất bận. Hắn đang uống rượu với bạn bè ở quán bar.

Ở thành phố này có bốn gia tộc lớn. Tống gia đứng đầu, còn lại là Triệu gia, Diệp gia và Tô gia.

Những hài tử trong những gia tộc lớn này đều bằng tuổi với Tống Vân và họ là anh em tốt, cùng nhau lớn lên.

Triệu Phong Ninh, Diệp Cẩn cùng Tô Mặc Trần đều đang nhìn Tống Vân uống hết chai này đến chai khác.

"Tống ca, anh thất tình à?"

Triệu Phong Ninh thật sự không hiểu, điều gì có thể khiến Tống Vân uống rượu nhiều như thế.

Diệp Cẩn dùng vẻ mặt trịnh trọng:

"Tôi đoán, Tống ca đã có người mình thích, nhưng đã bị người ta từ chối."

Tô Mạc Trần nhìn hai người, không tán thành đứng về phía nào.

Nguyên nhân chính là vì Tống Vân là người có khuôn mặt lạnh lùng, tuy tính tình quái đản nhưng lớn lên rất đẹp. Nếu là anh, anh sẽ không vứt bỏ Tống Vân.

Tô Mặc Trần cùng Tống Vân giống nhau, cả hai đều cùng tuổi. Năm nay anh và Tống Vân đã 25 tuổi, và cả hai hiện đang quản lý công việc kinh doanh của gia tộc.

Cả hai biết nhau từ khi còn nhỏ và hầu như đều biết rõ mọi chuyện về nhau.

Tống Vân lấy ra một điếu thuốc, ánh mắt sâu thẳm không có chút cảm xúc.

Hắn chậm rãi phun ra vài lời:

"Ngày mai tôi sẽ kết hôn."

"Ồ, kết hôn sao? Tôi tưởng là chuyện lớn."

Triệu Phong Ninh rót ly rượu, uống vào trong miệng.

"Pfft, khụ khụ khụ khụ..."

"Cái gì??"

Ba người phản ứng lại, hai mắt mở to không thể tin được.

"Kết hôn?"

"Cậu kết hôn?"

"Kết hôn với ai?"

Cả ba người đều nhìn Tống Vân. Họ chưa bao giờ nghe nói Tống Vân đang yêu đương.

"Này là loại hôn nhân thương nghiệp à?"

Triệu Phong Ninh suy đoán, trong đầu hiện lên vô số âm mưu cẩu huyết.

Tống Vân bỏ rơi Bạch Nguyệt Quang để kết hôn làm ăn. Bạch Nguyệt Quang biết được bỏ trốn, sau đó Tống Vân truy thê tìm kiếm khắp nơi...

Một tiếng "bốp", Diệp Cẩn vỗ vào đầu Triệu Phong Ninh.

"Ngươi cho rằng đó là ngươi à? Tại sao phải liên hôn để làm ăn? Tống ca là người sẽ thừa kế Tống gia, ai có thể ép Tống ca kết hôn?"

Triệu Phong Ninh che đầu:

"Cũng đúng, nếu đó không phải là cuộc hôn nhân thương nghiệp thì tại sao Tống ca lại kết hôn?"

"Tống Vân, đối tượng kết hôn với cậu là ai?"

Ngay cả Tô Mạc Trần cũng không bình tĩnh nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tống Vân lại thở ra một làn khói trắng.

"Thẩm gia, Thẩm Bạch."

"Hai ngươi đã từng nghe qua chưa?" Tô Mộc Trần nhìn hai người.

Diệp Cẩn và Triệu Phong Ninh đều còn nhỏ, cả hai còn đang đi học nên biết nhiều chuyện tầm phào trong giới. Nên Tô Mạc Trần đã hỏi thăm họ.

Tuy nhiên, lần này ngay cả Diệp Cẩn và Triệu Phong Ninh cũng lắc đầu.

"Thẩm gia, em chỉ biết Thẩm Phương. Hắn rất vui tính, hắn cũng ở Thẩm gia. Nhưng Thẩm Bạch, em chưa từng nghe nói qua."

"Không phải trong vòng thượng lưu sao? Là người thường?"

"Cũng không phải không có khả năng. Tống ca, dù sao cũng không cần loại hôn nhân này."

Sau khi Diệp Cẩn nói xong, Tống Vân nói:

"Đó là cháu trai nhà họ Thẩm, vừa tìm được sau nhiều năm mất tích."

"Cái gì?"

Ba người lại lần nữa bị sốc.

Vừa rồi họ nghe nói nhà họ Thẩm đã tìm được đứa cháu trai thất lạc nhiều năm của mình. Đáng tiếc là một kẻ ngốc không thể nói chuyện.

Thẩm Phương đã nói chuyện này rất nhiều lần với đám con cháu nhà giàu, bọn họ khó có thể không biết.

Triệu Phong Ninh lấy lại bình tĩnh sau cú sốc.

"Ahem, có chuyện gì vậy Tống ca? Anh bị người ta lừa sao? Mọi người nói Thẩm gia đã tìm được cháu trai thất lạc, thậm chí còn là kẻ ngốc không biết nói."

"Đúng vậy, Tống ca. Anh không thể cưới một kẻ ngốc làm vợ mà phải không?"

Diệp Cẩn cũng tỏ vẻ bối rối.

Không ngờ, Tống Vân lại gật đầu.

"Chà, chính là em ấy. Nhưng em ấy không phải là kẻ ngốc."

Ba người:...
« Chương TrướcChương Tiếp »