Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đạo Sĩ Câm Bị Đại Lão Theo Dõi

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi cậu tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng sớm hôm sau.

Lúc Thẩm Bạch còn đang ngơ ngác, một giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng của người đàn ông truyền vào tai cậu.

"Em tỉnh rồi à? Đi rửa mặt, ăn sáng rồi đi đăng ký kết hôn với anh."

Thẩm Bạch nhớ tới hôm nay cậu có thể ra ngoài.

Cậu lập tức đi vào phòng tắm để rửa mặt.

10 giờ.

Chiếc Maybach đậu trước Cục Dân Chính.

Thẩm Bạch tò mò nhìn đường phố bên ngoài.

"Đi thôi."

Tống Vân mở cửa xe kêu cậu xuống xe, Thẩm Bạch cũng nghe theo.

Khi vào Cục Dân Chính, tất cả thông tin đều do Tống Vân điền vào.

Ngay cả giấy tờ của Thẩm Bạch cũng đều do hắn điền. Chỉ khi ký tên, Thẩm Bạch sẽ tự mình ký.

Lúc đầu Thẩm Bạch không hiểu tại sao, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Tống Vân đành phải hạ giọng nói vào tai cậu:

"Ngoan, viết tên của em vào. Anh sẽ mua kẹo cho em."

Thẩm Bạch hai mắt sáng ngời.

[Kẹo, Tiểu Bạch thích lắm.]

Vì vậy, Thẩm Bạch nhanh chóng ký tên.

Việc hai người đàn ông kết hôn ở đây là hợp pháp và để nhận được chứng nhận kết hôn, phải đủ 18 tuổi.

Thẩm Bạch cuối tháng trước mới mười tám tuổi, vừa đủ tuổi để đăng ký kết hôn.

Nhìn bức ảnh chụp hai người trên nền đỏ, Tống Vân lấy một tấm nhét thẳng vào ngăn ví.

Họ đăng ký ở cổng VIP, không cần phải xếp hàng. Nên chỉ trong vòng 1 tiếng đã nhận được sổ đỏ.

Ngay lúc Tống Vân chuẩn bị lên xe, Thẩm Bạch liền đưa điện thoại ra.

"Kẹo."

Trên màn hình điện thoại trắng chỉ có dòng chữ này, Tống Vân không khỏi muốn cười.

Thẩm Bạch thật là ngốc nghếch, dễ dàng bị lừa như vậy.

"Được rồi, lên xe trước đi. Lát nữa anh sẽ mua kẹo cho em."

Thẩm Bạch vẫn chưa muốn lên xe, cậu chỉ vào trung tâm mua sắm bên kia. Cậu biết trong đó có kẹo, vừa rồi cậu thấy một tiểu hài tử cầm cây kẹo siêu lớn đi ra từ đó.

Cậu sợ Tống Vân không biết viên kẹo đó lớn đến mức nào, nên đã dùng tay tạo thành một vòng tròn.

"Đồ ăn ở đó không ngon, về nhà anh sẽ nhờ đầu bếp nấu cho em."

Tống Vân nghĩ đến việc để đầu bếp nấu, ít nhất sẽ tốt cho sức khỏe của Thẩm Bạch hơn.

Ai ngờ, Thẩm Bạch nhất quyết muốn kẹo. Bộ dáng kiên quyết như thể, nếu không mua thứ đó cậu sẽ không lên xe.

Tống Vân đành phải nhờ trợ lý Hứa chạy đi mua.

Vài phút sau, Thẩm Bạch ngồi trong xe ôm cây kẹo mυ"ŧ to hơn đầu mình.

Tống Vân ở một bên nhìn cây kẹo mυ"ŧ 7 màu khổng lồ, trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn không hiểu tại sao Thẩm Bạch lại thích như vậy?

Thế nhưng, Thẩm Bạch trên mặt tràn đầy ý cười. Tựa như lấy được bảo bối, cầm cây kẹo mυ"ŧ nhìn trái nhìn phải.

Dưới cái nhìn của Tống Vân. Thẩm Bạch bóc vỏ kẹo mυ"ŧ ra, sau đó lè lưỡi liếʍ.

Đầu lưỡi màu hồng trong nháy mắt bị nhuộm màu của kẹo mυ"ŧ, thái dương Tống Vân giật nảy lên khi nhìn thấy.

Hắn cau mày muốn đoạt cây kẹo mυ"ŧ khỏi tay Thẩm Bạch.

"Không được ăn nữa."

Thẩm Bạch vội vàng xoay người, quay lưng về phía Tống Vân.

[Cái tên xấu xa này lại muốn trộm kẹo mυ"ŧ của mình. Thật quá đáng, Tiểu Bạch sẽ không đưa cho hắn.]

Thẩm Bạch ở trong núi hơn 10 năm. Đây là lần đầu tiên cậu xuống núi và cũng chưa từng được ăn qua loại kẹo mυ"ŧ này.

Tất cả đồ ăn vặt cậu từng ăn trước đây đều được các sư huynh từ trên núi mang về cho cậu.

Làm sao cậu biết được những món đó đều do đầu bếp riêng chế biến cho trẻ em.

Loại kẹo cậu đang cầm trên tay, không có khả năng xuất hiện trên núi chứ đừng nói đến việc đưa cho hắn.

Tống Vân cau mày, không nhìn cậu nữa.

Tại sao hắn lại quan tâm đến Thẩm Bạch nhiều như vậy? Chỉ là một cây kẹo thôi, sau này không mua cho Thẩm Bạch nữa.

Nhận ra Tống Vân không có cướp kẹo của mình, Thẩm Bạch quay người lén nhìn Tống Vân. Thấy hắn đang làm việc trên máy tính thì thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt, không giật kẹo của cậu. Viên kẹo này rất ngọt, Thẩm Bạch thậm chí còn muốn cắn nó bằng răng. Nhưng cứng quá, cậu không thể cắn được.

Trở lại Tống gia, Thẩm Bạch cảm thấy có gì đó không ổn. Tại sao thứ này ăn hoài mà vẫn không hết?

Vừa rồi nó to bằng cái đầu của cậu và bây giờ nó vẫn vậy.

Bất lực, Thẩm Bạch chỉ có thể tiếp tục ăn tiếp. Nước siro chảy xuống que kẹo, nhuộm đỏ đôi bàn tay trắng nõn non nớt của cậu.

Tống Vân xuống xe và đứng đợi bên ngoài:

"Xuống xe."

Thẩm Bạch nhìn hắn một cái, chậm rãi xuống xe. Sau đó cúi đầu gặm kẹo.

Thẩm Bạch dự định buổi trưa sẽ không ăn, cậu chỉ muốn ăn kẹo.

Tống Vân không để ý tới động tĩnh của cậu, hắn còn có cuộc họp cần tổ chức.

Trở về phòng, Tống Vân trực tiếp đi thư phòng để lại Thẩm Bạch một mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »