Chương 16

"Bữa trưa cậu ấy chỉ ăn cơm thôi à? Ông chắc chứ?"

Quý Ninh suy nghĩ, từ trong hộp thuốc lấy ra một miếng dán hạ sốt. Sau đó, dán lên trán Thẩm Bạch.Lúc này Tống Vân nói.

"Em ấy có ăn một cây kẹo mυ"ŧ."

"Loại kẹo mυ"ŧ nào?"

Quý Ninh vốn muốn nói kẹo mυ"ŧ không ảnh hưởng tới Thẩm Bạch, nhưng sau khi nhìn thấy Tống Vân lấy điện thoại di động ra cho anh xem.

Trong điện thoại, một thiếu niên 17-18 tuổi đang cầm cây kẹo mυ"ŧ 7 màu to hơn đầu mình.

Quý Ninh: ???

"Cậu ấy đã ăn hết rồi à?"

Quý Ninh có chút khó tin hỏi

"Không, em ấy chỉ ăn một nửa thôi."

"Thân thể cậu ấy tương đối yếu, không ăn được loại thức ăn này. Sau này muốn ăn thì để đầu bếp ở nhà nấu. Nhìn sắc tố..."

Nhìn thấy Tống tổng không phải là người không đủ tiền mua đồ ăn vặt, sao có thể em trai của mình ăn những thứ như vậy?

"Ừ."

Thẩm Bạch tựa hồ vừa nghe thấy có người kêu cậu đứng dậy ăn thịt ngon. Nhưng bụng cậu lại khó chịu vô cùng, cậu không ăn nổi nữa. Cậu muốn hỏi hắn có thể để dành ngày mai ăn được không.

Khi cậu mở mắt ra, liền nhìn thấy một người mặc áo khoác trắng đang nhìn cậu.

"Tỉnh rồi à? Em thấy thế nào rồi? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Giọng nói Tống Vân dịu đi khi nhìn thấy vẻ ngoài mong manh của Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch không nhìn thấy miếng thịt lợn, nhưng lại cảm thấy bụng có chút khó chịu.

"Ahem...nôn..."

Cậu ho hai lần và nôn thẳng về phía giường.

Tống Vân cũng không để ý, đưa tay vỗ vỗ lưng của cậu, cho đến khi cậu nôn xong.

Nhìn cậu đau đớn như vậy không hiểu sao hắn lại có chút đau lòng.

Quản gia lập tức kêu người hầu lên dọn dẹp.

Quý Ninh nhìn xuống đất rồi đi kê đơn thuốc.

"Chỉ cần nôn ra, sẽ khiến cậu ấy cảm thấy dễ chịu hơn."

Những lời này khiến Tống Vân và quản gia Lý cảm thấy nhẹ nhõm.

Quý Ninh cầm lọ thuốc chuẩn bị tiêm cho Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch nôn xong, vẫn không hiểu nguyên nhân. Sau đó dựa vào lòng Tống Vân, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cho đến khi Quý Ninh cầm kim tiêm tiến lại gần.

Thẩm Bạch nhớ tới những người mặc áo blouse trắng này là người xấu thích tiêm thuốc cho trẻ em.

Cậu vô thức giấu tay sau lưng, nhưng ý định của cậu rất nhanh bị phát hiện.

Tống Vân nắm lấy tay cậu đưa ra, nói:

"Ngoan nào, chỉ cần tiêm thuốc là sẽ ổn thôi. Tiểu Bạch rất giỏi."

Nhưng lúc này Thẩm Bạch căn bản không muốn nghe. Cậu không muốn bị kim đâm, chỉ muốn giấu tay đi.

Nhưng cậu đang bị sốt nặng, không còn bao nhiêu sức lực. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Vân giữ tay mình lại.

Tống Vân thấy cậu thật sự sợ hãi, liền dùng tay còn lại che mắt. Sau đó ra hiệu bảo Quý Ninh nhanh lên.

Cây kim nhỏ đâm vào mạch máu, thân thể Thẩm Bạch run rẩy đến mức Tống Vân có thể cảm nhận được. Nước mắt từ lòng bàn tay tràn ra ào ạt.

Hắn thở dài, nhìn thấy Quý Ninh đã rút cây kim ra. Sau đó lấy bàn tay to lớn ra khỏi mắt Thẩm Bạch.

"Đừng khóc, em sẽ sớm ổn thôi."

Hắn vụng về lau nước mắt cho Thẩm Bạch, sau đó lấy nước đưa lên miệng.

Hắn chỉ cảm thấy hắn đã trao cho Thẩm Bạch tất cả sự kiên nhẫn của mình.

Người giúp việc và quản gia Lý đứng bên cạnh đều chết lặng. Họ chưa bao giờ nhìn thấy ông chủ trẻ của mình như thế này trước đây.

Riêng quản gia Lý lại cảm thấy cảm động.

Hầu hết, những người giúp việc tỏ ra ngạc nhiên. Ban đầu họ nghĩ rằng Tiểu Bạch thiếu gia và ông chủ lấy nhau chỉ là liên hôn thương nghiệp.

Nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy. Ông chủ kiên nhẫn và đau lòng lão bà của mình như vậy, không giống như đang giả vờ.

Sau khi hai người giúp việc dọn dẹp xong, họ nhìn nhau và nhìn thấy nụ cười kỳ quái trong mắt nhau.

Thẩm Bạch không dám nhìn tay mình. Cậu sợ, nếu cử động, tay sẽ gãy.

Mũi tiêm thực sự rất đáng sợ, tại sao bọn họ lại dùng chúng?

Quý Ninh kê đơn thuốc cho cậu rồi đứng kế bên canh gác.

Tống Vân kêu những người khác đi ra ngoài. Hắn ngồi ở bên cạnh Thẩm Bạch, bảo vệ cậu.

Trên trán Thẩm Bạch dán miếng hạ sốt lớn, khiến khuôn mặt cậu càng gầy đi.

Khuôn mặt vốn nhợt nhạt của cậu, bây giờ trông vô cùng đáng thương.

Tống Vân cho rằng mình đã từng gặp rất nhiều mỹ nhân, nhưng hắn chưa từng thấy mỹ nhân nào đẹp hơn Thẩm Bạch.

Đôi mắt đào hoa vốn có chút phong lưu nhưng đôi mắt đào hoa của Thẩm Bạch lại ngây thơ và vô hại.

"Ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy sẽ ổn thôi."

Thẩm Bạch vừa mới nôn xong, cơ thể vẫn có chút khó chịu. Nghe Tống Vân trầm giọng dỗ dành, rất nhanh liền ngủ đi.

Đêm đó Tống Vân ở cùng Thẩm Bạch không ngủ.