Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đạo Sĩ Câm Bị Đại Lão Theo Dõi

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cơn sốt của Thẩm Bạch giảm bớt ngay sau khi tiêm. Nhưng cậu lại bắt đầu nôn mửa vào nửa đêm.

Nhưng Quý Ninh nói, cứ nôn ra đi.

Thẩm Bạch nôn đến mức cảm thấy khó chịu, bụng cậu không thể nôn ra được thứ gì. Cậu dựa vào người Tống Vân, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tống Vân vỗ vỗ lưng cậu, hắn ôm cậu vào lòng. Nhẹ nhàng tựa cằm hắn lên vai cậu.

Hắn cảm thấy hối hận, đáng lẽ hắn không nên cho Thẩm Bạch ăn loại kẹo này. Lẽ ra hắn nên nghĩ chu đáo hơn, tại sao hắn không chú ý đến Thẩm Bạch nhiều hơn?

"Tiểu Bạch, đừng khóc nữa. Đợi em khỏe lại, anh sẽ mua cho em một cái bánh nhỏ."

Quản gia Lý mở cửa bước vào, bảo người hầu chuẩn bị cháo.

"Ông chủ, tôi mang món ăn nhẹ cho Tiểu Bạch thiếu gia."

"Ừ, mang tới đây."

Tống Vân tự mình đút cháo cho Thẩm Bạch. Thẩm Bạch lúc đầu cảm thấy trong bụng rất khó chịu, nhưng cậu thấy đây là đồ ăn do đầu bếp đã vất vả nấu nên cậu không muốn lãng phí.

Thế là cậu vừa khóc vừa ăn, nhưng cậu chỉ ăn được vài muỗng và không thể ăn được nữa.

Thấy cậu không ăn được, Tống Vân ăn hết những gì còn lại trong bát.

Hành động này khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt, xem ra Bạch thiếu gia này quả thực không đơn giản.

Ngay cả quản gia Lý cũng không ngờ ông chủ lại hành động như vậy, đáng tiếc ông lại không chụp được khoảng khắc quan trọng này.

Nhưng ông có thể nói cho phu nhân nghe. Lão gia và phu nhân nhất định sẽ vui vẻ.

Tống Vân không có cảm giác gì, nhưng Thẩm Bạch đã ngũ thϊếp đi trong lòng hắn.

Tống Vân vẫn chưa ăn tối, lúc này hắn có chút đói nên đã ăn hết bát cháo còn lại.

Nhìn thấy Thẩm Bạch đã hạ sốt, hắn ra lệnh cho bọn họ trở về nghỉ ngơi.

Trước khi rời đi, Quý Ninh để lại cho hắn một ít thuốc hạ sốt.

"Nếu cậu ấy lại sốt thì bôi cái này vào để hạ nhiệt, nhiệt độ không cao thì không cần tiêm."

"Được rồi, lui xuống đi."

Tống Vân kêu mọi người ra ngoài, sau đó ôm Thẩm Bạch nằm xuống ngủ.

Đêm đó, Thẩm Bạch nằm mơ thấy mình bị một con bạch tuộc khổng lồ đè xuống đất rồi tiêm thuốc.

Cậu muốn chạy, nhưng những xúc tu của con bạch tuộc khổng lồ rất lớn. Khi cậu chạy ra ngoài, những xúc tu của con bạch tuộc khổng lồ kéo cậu lại và giữ chặt cậu.

Cuối cùng, sau khi bị cậu đá lần thứ năm, Tống Vân mới tỉnh lại.

"Tiểu tử vô tâm này, đêm qua chăm sóc cho em cả đêm. Em báo đáp anh như vậy sao?"

Nhìn Thẩm Bạch còn đang ngủ say, Tống Vân vừa tức giận vừa buồn cười.

"Thật là..."

Hắn đứng dậy đi tắm rửa, liền nhìn thấy Thẩm Bạch đang đá chăn ra.

Tống Vân đi tới giúp cậu đắp chăn.

Tống Vân chưa bao giờ đi làm muộn, hôm nay trực tiếp không đến công ty.

Điều này khiến trợ lý Hứa rất ngạc nhiên.

Thẩm Bạch tỉnh lại, cơ thể không còn sức lực. Tống Vân liền giúp cậu đút cháo vào miệng.

"Em thấy đỡ hơn chưa? Bụng em còn đau không?"

Thẩm Bạch lắc đầu, chỉ là có chút choáng váng.

Tối qua sau khi tiêm thuốc, mu bàn tay có chút sưng tấy. Thẩm Bạch nhìn thôi cũng thấy buồn bã.

Tống Vân nhìn theo tầm mắt của cậu, thấy mu bàn tay vốn luôn trắng nõn, bây giờ có chút xanh xao. Chỗ hơi nhô lên rõ ràng là sưng lên.

"Không sao đâu. Vài ngày nữa sẽ ổn thôi. Em đừng khóc."

Thẩm Bạch:...

Cậu không muốn khóc.

Tống Vân thấy cậu không có khóc, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Không khóc là được, sau này em không được phép ăn đồ ăn ở bên ngoài nữa."

Thẩm Bạch nhìn hắn, không hiểu lời hắn nói có ý gì. Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nói gì thì nói, Thẩm Bạch thực sự không muốn tiêm thêm một mũi nào nữa.

Ăn xong cháo, Tống Vân lấy thuốc tối qua do Quý Ninh kê đơn.

Thẩm Bạch nhìn thấy thuốc, liền muốn trốn đi. Cậu không muốn uống thuốc.

Nhưng Tống Vân vẫn kiên quyết, lấy ly nước đặt trước mặt cậu.

"Uống thuốc."

Thẩm Bạch cúi đầu không nhìn hắn, cố gắng giả vờ không nghe thấy.

Bàn tay to lớn đưa ra nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải ngước lên.

"Nếu em không uống, sẽ bị tiêm vào tay như tối qua."

Thẩm Bạch mím môi, cậu không muốn ở chỗ này nữa. Cậu muốn trở về Thanh Nguyệt quán.

Không cho cậu có cơ hội từ chối, Tống Vân đã mở thuốc ra và đặt trước mặt cậu. Tựa như hôm nay, nếu không uống thuốc cậu sẽ không được phép ăn cơm.

Thẩm Bạch đành phải nuốt từng viên thuốc vào miệng, sau đó uống ba ly nước mới nuốt hết thuốc.

Cũng may thuốc Quý Ninh kê không quá đắng, không phải thuốc đông y nên cũng không khó uống.

Thẩm Bạch không còn chút sức lực nào, chỉ có thể để Tống Vân bế cậu đến ghế sofa nằm phơi nắng.

Nhìn Tống Vân đang ngồi làm việc đối diện, Thẩm Bạch âm thầm tính toán trong đầu. Làm thế nào để trốn về Thanh Nguyệt quán.
« Chương TrướcChương Tiếp »