Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đạo Sĩ Câm Bị Đại Lão Theo Dõi

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu muốn trở về tìm tiểu sư tổ của mình để không phải lo lắng về việc bị bẽ gãy chân.

Thẩm Bạch trong lòng thở dài. Sau khi trở về, cậu sẽ không bao giờ xuống núi nữa.

Cậu đang suy nghĩ trong lòng, không để ý thấy Tống Vân đang nhìn mình chằm chằm.

"Tiểu Bạch?"

Nghe thấy hắn gọi mình, Thẩm Bạch nhìn sang.

Cậu nghĩ: [Bạch tuộc khổng lồ này, gọi mình để làm gì?]

Tống Vân nhìn cậu hồi lâu không nói.

[Nhìn mình rồi không nói lời nào, anh ta bị ngốc ư?]

Tống Vân: ???

Vừa rồi, một giọng nói trẻ con mềm mại lọt vào tai hắn.

Lúc đầu còn tưởng Thẩm Bạch đang nghịch điện thoại, nhưng nghe xong lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Tống Vân dùng đôi mắt phượng sắc bén liếc nhìn xung quanh. Hắn và Thẩm Bạch là hai người duy nhất ở đây.

"Tiểu Bạch, em có nghe thấy gì không?"

Thẩm Bạch cau mày, nhìn chung quanh.

[Không nghe thấy gì cả. Tên Bạch tuộc khổng lồ này bị ngốc phải không?]

Tống Vân chăm chú nhìn cậu, tựa hồ muốn nhìn thấu Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch có chút chột dạ, quay đầu né tránh hắn

[Tại sao Tống Vân cứ nhìn mình hoài? Anh ấy có biết mình muốn chạy trốn không?]

Tống Vân:...

Tống Vân nhìn chằm chằm Thẩm Bạch, bề ngoài ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại cực kỳ hoạt bát.

Thật không thể tin được, hắn thực sự có thể nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Bạch.

Tống Vân thậm chí còn tự hỏi, liệu mình có bị ảo giác hay không. Rõ ràng là đêm qua không nghe thấy gì cả, sáng nay liền nghe thấy?

Không đúng, lúc sáng hắn không nghe thấy. Nhưng vừa rồi hắn đột nhiên nghe được.

Điều này có nghĩa là gì?

Tống Vân hơi nheo mắt nhìn cậu, tiểu tử này muốn chạy trốn?

Như để xác nhận suy nghĩ của mình, Thẩm Bạch lại tiếp tục tính toán trong đầu.

[Mình sẽ chạy trốn, để Tống Vân không bao giờ có thể tìm thấy mình.]

[Nhưng nếu bị bắt thì sao? Trông anh ấy hung dữ quá. Anh ấy định bẽ gãy chân mình nữa à?]

Tống Vân có chút hứng thú nhìn cậu, nhưng hắn không ngờ rằng bé con nhút nhát hay khóc nhè này lại có ý định như vậy trong đầu.

Ừ Ừ.

Rất tốt.

Xem ra hắn quá nuông chiều đứa nhỏ này, khiến trong lòng nảy ra ý tưởng táo bạo như vậy.

[Tại sao anh ấy vẫn nhìn mình? Chẳng phải đang bận làm việc sao? Chẳng lẽ anh ấy đã nhìn thấu việc mình muốn bỏ trốn?]

[Có lẽ là không, mình không nói với anh ấy.]

Tống Vân trong lòng cười lạnh, hắn muốn xem Thẩm Bạch dự định chạy trốn như thế nào.

Có lẽ thời tiết hôm nay đẹp, Thẩm Bạch nghĩ nghĩ một hồi lại ngủ thϊếp đi.

Tống Vân suốt buổi sáng đều nghe bé con này nghĩ lung tung, cũng không làm được gì nhiều. Bây giờ nhìn thấy cậu ngủ say liền ôm cậu lên giường.

Hắn cố tình đi xuống lầu để xác minh một điều. Hắn muốn xác định xem khả năng đọc suy nghĩ của mình có tác dụng với mọi người, hay chỉ với Thẩm Bạch.

Tống Vân đi xuống lầu đi vòng quanh một hồi, nhìn quản gia, vệ sĩ và người giúp việc.

Cuối cùng khẳng định một điều, hắn quả thật chỉ có thể nghe được tiếng lòng của Thẩm Bạch.

Mặc dù điều này thật khó tin nhưng Tống Vân đã nhanh chóng chấp nhận.

"Chuẩn bị chút cháo, thanh đạm một chút. Lát nữa mang lên, tôi và Thẩm Bạch sẽ ăn trên lầu."

"Vâng, thưa ông chủ."

Quản gia Lý lập tức dặn dò đầu bếp nấu cháo.

Tống Vân lên lầu, giúp người nào đó đắp chăn. Sau đó, tiếp tục làm việc.

Buổi trưa, quản gia Lý mang bữa trưa đến. Tống Vân liền dừng công việc đang làm.

"Tiểu Bạch, dậy đi em. Đã đến giờ ăn rồi."

Tống Vân đi tới đánh thức cậu.

Thẩm Bạch vẫn chưa mở mắt ra, Tống Vân đã nghe thấy tiếng lòng của cậu.

[Ăn cơm, muốn ăn giò heo, giò heo siu siu lớn.]

Tống Vân nhịn không được đỡ trán, một tay ôm Thẩm Bạch vào lòng.

"Nếu em không chịu mở mắt ra, sẽ không có cơm trưa."

[Không, giò heo của tôi.]

Thẩm Bạch mở mắt ra, trong lòng vẫn đang lẩm bẩm về món giò heo.

Tống Vân đem cháo bưng tới, nghe được giọng nói của Thẩm Bạch. Hắn vừa muốn cười, lại cũng tò mò. Chẳng lẽ giọng nói của Thẩm Bạch mềm mại như vậy?

Nghe êm tai nhưng đáng tiếc, Thẩm Bạch không thể nói được.

"Ăn cháo đi, hôm qua em nôn nhiều như vậy. Không thể ăn những món nhiều dầu mỡ.

Thẩm Bạch nhìn bát cháo trước mặt, trong lòng không vui.

[Tại sao giò heo ngon ngon của mình lại biến thành cháo rồi?]

Cậu nhìn bát cháo trước mặt một cách vô cảm. Nếu như Tống Vân không biết cậu đang nghĩ gì, chắc chắn hắn sẽ cho rằng cậu là một đứa trẻ ngoan.

"Sao thế? Em không thích à?"

[Kẻ lừa đảo, người xấu. Nói cho Tiểu Bạch ăn giò heo nhưng chẳng thấy giò heo đâu cả.]

[Sư huynh nói không sai, người dưới núi toàn là người xấu.]
« Chương TrướcChương Tiếp »