Chương 2

Thẩm Nặc nhìn nhìn, lúc này mới hài lòng.

Y lắc lắc đuôi, sau đó nhảy lên ngôi nhà trên cây của mình.

Một lúc sau, y nhảy xuống và ngậm thứ gì đó trong miệng.

Y đặt một vật gì đó trên thân cây, mọi người nhìn chằm chằm. Thì ra đó là một sợi dây màu đỏ có đính một hạt châu màu nâu.

"Ngao ngáo...ngao~"

Thẩm Bạch đeo chiếc vòng tay vào cổ tay. Cậu đưa tay ra hiệu:

"Được rồi, tôi sẽ luôn đeo nó."

Từ lúc cậu rời chùa Thanh Nguyệt, mặt trời đã cao giữa không trung.

Tiểu đạo sĩ vác túi nải nhỏ đi xuống chân núi.

Một vài chiếc xe oto không rõ nhãn hiệu đang đợi sẵn, Thẩm Bạch không cần suy nghĩ liền bước tới.

Cửa xe màu đen mở ra, một người đàn ông mặc vest đen bước xuống.

Vệ sĩ đứng bên cạnh lập tức mở ô che nắng cho Thẩm Bạch.

"Thiếu gia, tôi là quản gia của Thẩm gia. Chúng tôi được ông chủ và phu nhân phái đến đón ngài."

Thẩm Bạch: "???"

Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền lấy điện thoại ra xem. Thì ra ông nội nói sẽ cử quản gia đến đón cậu.

Cậu nhìn chiếc xe màu đen, so sánh với bức ảnh ông nội đã gửi.

Gật gật đầu, Thẩm Bạch đi theo người áo vest đen lên xe.

Tuy nhiên, điều mà Thẩm Bạch không biết là.

Sau khi hơn chục chiếc xe rời đi, từ đằng xa lại có thêm hơn chục chiếc xe màu đen đi tới.

Lão quản gia đã hơn 50 tuổi bước xuống xe, nhìn thấy cổng núi đã đóng kín.

"Tiểu thiếu gia còn chưa ra ngoài sao? Chẳng phải ông chủ đã nói ngài ấy sẽ đợi chúng ta ở đây sao."

Vệ sĩ ở bên cạnh nói:

"Chẳng lẽ thiếu gia tự mình rời đi?"

"Không thể nào, tiểu thiếu gia là đứa trẻ ngoan. Sao có thể thất hứa?"

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui một hồi, quản gia quyết định gọi cho trụ trì trong đạo quán.

Sau đó, ông biết được Thẩm Bạch đã xuống núi. Quản gia lập tức gọi người đến mở camera giám sát ở cổng núi vào đạo quán.

"Cái gì? Thiếu gia bị người khác bắt đi?"

"Mau mau đuổi theo."

Quản gia già nhìn thấy tiểu thiếu gia lên xe của người lạ trên camera giám sát, lập tức trở nên lo lắng.

Đây chính là đứa cháu trai thất lạc mà Thẩm gia tìm kiếm suốt 15 năm qua, ông không thể đánh mất tiểu thiếu gia một lần nữa.

Vội vã đuổi theo nhưng chạy mãi chẳng thấy gì cả.

Lúc này Thẩm Bạch đang ngơ ngác dựa vào ngực của người đàn ông.

Cậu có chút hối hận vì đã không nghe lời Cố Vũ, lẽ ra cậu nên cẩn thận hơn.

Vào lúc này.

Khi cậu đi theo người đàn ông mặc vest đen bước vào xe. Ngay lập tức, cậu nhận thấy có điều gì đó không ổn trong xe.

Không bao lâu, cậu liền cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân không còn chút sức lực.

"Đây chính là em trai của Thẩm Phương mới tìm được sao? Trông thật đẹp, không biết trên giường sẽ như thế nào."

"Lâm thiếu gia cứ tùy tiện chơi đùa thoải mái. Thẩm Phương nói, cứ tùy ý dùng. Nhưng đừng để lão phu nhân phát hiện."

"Ha ha ha ha…"

Thẩm Bạch khép hờ đôi mắt, nhìn mấy người đàn ông trong xe với nụ cười dâʍ đãиɠ tục tĩu.

Đột nhiên, một tiếng va chạm lớn vang lên.

Chỉ nghe một tiếng "PHANH" lớn, xe phía trước bị một chiếc xe không rõ danh tính đâm trúng.

Tiếng phanh gấp chói tai vang lên, Thẩm Bạch theo quán tính đập vào ghế tựa lưng phía trước, sau đó ngã văng ra sau.

Trên đường vốn dĩ khá vắng vẻ, chỉ có hơn chục chiếc ô tô di chuyển bên ngoài. Những người trong xe phía trước bước ra dùng gậy đập vỡ cửa sổ trong xe cậu đang ngồi.

Ở xe phía trước, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen bước xuống xe.

Lúc này Thẩm Bạch lấy lại chút sức lực, một tay đẩy cửa xe ra cố gắng lăn ra ngoài.

Cậu thấy người đàn ông liếc nhìn mình rồi đi thẳng ra cửa xe.

Hắn giơ tay dùng dao ngắn đâm hai lần, Thẩm Bạch chỉ nghe thấy tiếng người trong xe kêu thảm thiết.

Người đàn ông quay người, tháo găng tay dùng một lần trên tay rồi đi đến trước mặt Thẩm Bạch.

Người đàn ông đứng đối mặt với ánh mặt trời, Thẩm Bạch chỉ có thể nhìn thấy đường nét rắn chắc trên khuôn mặt của hắn.

Một giọng nói trầm thấp vang lên:

"Không sao đâu, anh sẽ đưa em về nhà."

Nói xong, hắn ôm Thẩm Bạch vào lòng.

Thẩm Bạch tựa vào lòng ngực người đàn ông, sau đó được bế lên xe.

Bên tai cậu là nhịp tim thất thường của người đàn ông.

"Lái xe nhanh lên."

Nghe được giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, Thẩm Bạch không thể chống cự được nữa liền mất đi ý thức.