Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đạo Sĩ Câm Bị Đại Lão Theo Dõi

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, Thẩm Bạch bị Tống Vân đánh thức.

Đêm qua Tống Vân ngủ cùng Thẩm Bạch.

Tống Vân nghĩ, để tránh buổi tối Thẩm Bạch lại sốt hay phát sinh chuyện xấu. Hắn quyết định ngủ chung với Thẩm Bạch, thuận tiện chăm sóc Thẩm Bạch.

Sáng sớm, Thẩm Bạch bị bắt ăn sáng rồi đi làm cùng Tống Vân.

Thẩm Bạch:???

[Có chuyện gì vậy.]

Khi còn nhỏ, ngay cả việc đến lớp học cũng đều do sư phụ tự mình dạy, Thẩm Bạch cũng chưa từng đến trường chứ đừng nói đến đi làm.

Bây giờ cậu đang nhìn Tống Vân chằm chằm bằng hai mắt to và mắt nhỏ.

"Khi nào em đến công ty với anh thì sẽ biết."

Tống Vân có chút bất đắc dĩ, hắn không cần đem bé con này theo bên mình.

Nhưng hắn lo lắng nếu Thẩm Bạch bị bỏ rơi ở nhà một mình thì phải sao.

Một bé con ngốc như vậy, lại đơn thuần không biết gì cả. Thẩm Bạch lớn lên xinh đẹp như vây, nếu có người dụ dỗ bắt cóc đi mất thì ngay cả cách kêu cứu cũng không biết.

"Ông chủ, Tiểu Bạch thiếu gia vẫn còn nhỏ, không bằng để ngài ấy đi học, ông chủ thấy sao?"

Quản gia Lý đưa lời đề nghị bên cạnh.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thẩm Bạch, quản gia Lý cũng cảm thấy lo lắng.

Nghe nói Tiểu Bạch thiếu gia đã mất tích từ khi còn nhỏ, mấy ngày trước mới được tìm thấy.

Tất nhiên, đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ ở bên ngoài. Thậm chí còn không được đến trường.

Nếu là hài tử của người khác ở độ tuổi này, có lẽ còn đang học năm thứ nhất đại học. Tội nghiệp Bạch thiếu gia còn phải đi làm ở tuổi còn nhỏ như vậy.

Tống Vân liếc nhìn Thẩm Bạch, trong mắt hiện lên một tia do dự.

[Đi học là gì?]

[Sư phụ chưa bao giờ nói gì về việc đi học.]

Nghe được suy nghĩ của Thẩm Bạch, Tống Vân cảm thấy buồn bực trong lòng.

"Được rồi, bây giờ các trường học cũng sắp nghỉ hè rồi. Học kỳ sau tôi sẽ đưa em ấy đến trường."

Tống Vân giơ tay xoa xoa cái đầu Thẩm Bạch, cảm giác tóc của Thẩm Bạch mềm mại, sờ rất thích.

Thẩm Bạch không hiểu, tại sao khi hắn buông tay xuống, cậu cũng giơ tay lên sờ sờ chính mình một phen.

Không có cảm giác gì.

Tống Vân đưa cậu lên lầu, hỗ trợ cậu mặc quần áo. Sau đó, giúp cậu buộc tóc. Chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo hắn mới đưa cậu ra ngoài.

Hai người lên xe, trợ lý Hứa đã đến công ty từ sớm bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán.

Cho nên hôm nay tài xế Tiểu Lý là người duy nhất đến đón Tống Vân.

Nhìn thấy Tống Vân cùng một thiếu niên trẻ tuổi, Tiểu Ly cũng không hỏi thêm gì.

Anh biết đây chính là vợ nhỏ của Tống tổng vừa mới đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Thẩm Bạch lên xe sau, bắt đầu nhìn chung quanh. Cậu tò mò nhìn cảnh vật bên ngoài.

[Trước tiên, làm quen với lộ trình, sau đó Tiểu Bạch sẽ chạy trốn.]

Tống Vân:...

Được rồi, đưa bé con này theo đi làm là một quyết định đúng đắn.

Đến công ty, Tống Vân dẫn Thẩm Bạch đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

Sau khi vào thang máy, Thẩm Bạch tò mò nhìn người đang chờ thang máy bên ngoài.

Không hiểu sao họ không vào đây, phòng này rộng như vậy. Tại sao họ không vào cùng cậu.

Nghĩ hoài cũng không ra, không nghĩ về nó nữa.

Thẩm Bạch ngáp một cái, thang máy rất nhanh đã tới.

Tống Vân bước ra, Thẩm Bạch cũng đi theo.

Trên đường đi, hôm nay có rất nhiều người nhìn thấy Tống tổng dẫn một thiếu niên xinh đẹp đi làm.

Mọi người đều suy đoán, rốt cuộc người này là ai? Làm sao có thể được đích thân Tống tổng đưa tới.

Thẩm Bạch không biết những người ở đây đang nghĩ gì, cậu chỉ muốn tìm chỗ thoải mái để ngủ tiếp.

"Đây là văn phòng của anh. Em có thể vào nghỉ ngơi và ngủ thêm chút nữa."

Tống Vân đưa cậu vào phòng nghỉ trong văn phòng, nơi này có đủ mọi thứ. Tống Vận thường xuyên qua đêm ở đây khi hắn tăng ca.

Hiện tại vẫn chưa có việc để làm, Tống Vân cũng không vội. Hắn bảo trợ lý pha một tách cà phê, sau đó bắt đầu xem qua tài liệu.

Thẩm Bạch không thèm để ý tới hắn, nằm ở trên giường rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.

Bên ngoài, Tống Vân đọc một ít tài liệu. Vừa vặn đến thời gian liền đi đến phòng họp.

Cuộc họp chưa hoàn thành ngày hôm kia sẽ được tiếp tục vào hôm nay.

Ban lãnh đạo công ty bắt đầu cảm thấy bất an. Chuyện sắp đến đã đến, họ hy vọng cái chết của mình sẽ nhẹ nhàng hơn.

Điều kỳ lạ là hôm nay tâm trạng của Tống tổng có vẻ rất tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »