Chương 22

Lý Tử Hiên được Bối Tiêu Tiêu gọi tới, nhìn thiếu niên đang đứng ngơ ngác không biết gì trong giây lát.

"Ừm, cậu là thực tập sinh mới? Đây là cách hoạt động của chiếc máy in này."

Lý Tử Hiên làm việc ở đây chưa đầy một năm, anh vẫn là một trợ lý nhỏ nên làm những việc này rất thành thạo.

Thẩm Bạch nhìn động tác của Lý Tử Hiên. Đầu tiên đặt tờ giấy trắng và tài liệu xuống, rất nhanh phía dưới liền có mấy thứ có chữ đi ra.

Cậu thấy nó rất thú vị và quan sát một cách nghiêm túc.

"Xong rồi, cậu thử xem. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi. Cậu nên nhớ, thà hỏi nhiều còn hơn là cố gắng làm việc. Sau đó, phạm phải sai lầm. Đến lúc đó cậu sẽ bị cấp trên mắng."

Lý Tử Hiên thấp giọng khi nói câu cuối cùng. Lúc trước, anh vừa mới đến đây làm. Cũng không hiểu cách làm việc cũng không hỏi mọi người xung quanh, suýt chút nữa đã mất việc.

Thẩm Bạch gật đầu.

Cậu cầm tờ giấy in ở bên cạnh đặt vào máy in, bắt chước Lý Tử Hiên và bắt đầu bấm nút in.

Lý Tử Hiên thấy cậu sử dụng máy in thành thạo, nên đã đi đến máy in khác và tiếp tục làm công việc vừa rồi còn chưa hoàn thành.

Động tác của Thẩm Bạch ban đầu không thuần thục lắm. Nhưng cậu có thể quan sát thao tác của Lý Tử Hiên, rất nhanh lại học được.

Sau khi in xong, cậu đem tài liệu mang đến cho Bối Tiêu Tiêu.

"Cảm ơn."

Bối Tiêu Tiêu nói xong, cô bắt đầu kiểm tra tài liệu trên tay. Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, cô ôm tài liệu trên tay đi họp.

Thẩm Bạch nhìn Bối Tiêu Tiêu đi thang máy, liền nhớ tới Tống Vân.

Nhưng cửa thang máy rất nhanh lại đóng lại, Thẩm Bạch muốn đi tới xem một chút. Có thể mở cửa thang máy được hay không.

"Này, cậu đi đâu thế? Chỗ làm việc của cậu ở đằng kia."

Lý Tử Hiên nghĩ người thực tập sinh này thật kỳ lạ, anh có cảm giác người này có vẻ thích im lặng.

Nhưng anh cũng có thể thấu hiểu được. Nghĩ đến lúc chính mình cũng vừa mới tới đây, anh cũng bị choáng váng trước tốc độ làm việc ở đây.

"Đi thôi, tôi dẫn cậu đến chỗ làm việc. Sau này nếu họ muốn in hay sao chép bất cứ thứ gì, chúng ta sẽ hỗ trợ họ."

Lý Tử Hiên dường như đã quen với việc này, nhưng anh không thể làm gì được ngoài trừ việc đó. Thực tập sinh là như vậy, và anh cũng rất hài lòng khi không bị yêu cầu mang trà hay nước.

Thẩm Bạch bị kéo đến bàn máy tính nhỏ trong góc.

Trang thiết bị ở đây đã đầy đủ, ngay cả khi là thực tập sinh thì vẫn còn rất nhiều thứ phải làm.

Lý Tử Hiên nhìn vào chiếc bàn trống của cậu.

"Khi tới đây cậu thậm chí không mang theo túi xách à?"

Nói đến đây, anh chợt nhận ra:

"Cậu thật sự chỉ muốn tới công ty nhìn xem một chút rồi lặng lẽ lẻn đi nếu cảm thấy không hài lòng sao?"

Lý Tử Hiên có chút kinh ngạc, người này thậm chí còn không mang theo cốc nước giữ nhiệt.

"Nơi này đãi ngộ rất tốt, tuy có chút bận rộn. Nhưng ít nhất có thể lấy được chứng chỉ thực tập, còn có nửa năm nữa là hết hạn lấy chứng chỉ thực tập. Cậu tốt nhất đừng rời đi."

Thẩm Bạch lắc đầu.

Cậu không muốn bất kỳ chứng chỉ nào.

Lý Tử Hiên thấy bàn làm việc của Thẩm Bạch không có gì, nên đã tốt bụng mang cho cậu một cuốn sổ và một cây bút.

"Từ giờ trở đi cậu dùng cái này để ghi chép. Đôi khi các tiền bối sẽ bảo chúng ta học tập. Vì vậy, tốt hơn hết là chúng ta nên ghi chép mọi lúc."

Lý Tử Hiên vốn là người nói nhiều, nhưng cuối cùng anh cũng tìm được người có thể nói chuyện. Mặc kệ Thẩm Bạch có đáp lại hay không.

"Này, tôi nghe nói sáng nay Tống tổng đưa một chàng trai trẻ đến công ty."

Ở bàn làm việc đối diện có người bắt đầu nói chuyện, Lý Tử Hiên vừa nghe thấy lời bàn tán, anh lập tức nói:

"Cái gì? Là ai?"

Cô gái phía trước quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tử Hiên cùng một thiếu niên tóc dài đang ngồi cùng nhau nói chuyện.

Cuối cùng, sau khi hoàn thành công việc. Cô quay lại trò chuyện với họ.

"Tôi nghe người khác nói rằng cậu ấy là một chàng trai trẻ rất xinh đẹp."

"Xì, Tống tổng ư? Đó là chủ tịch của chúng ta sao? Diêm Vương mặt lạnh trong truyền thuyết?"

Lý Tử Hiên chưa bao giờ gặp Tống Vân và chỉ nghe nói về điều này từ các đồng nghiệp của anh.

"Chắc cậu không biết phải không? Tống tổng là chủ tịch của chúng ta. Tôi nghe nói ngài ấy rất đáng sợ, mỗi lần xuất hiện không khí trong vòng ba mét trở nên lạnh giá."

"Nói nhảm, 5 mét."

Cô gái phía trước nói thêm.

Ánh mắt đột nhiên sáng ngời khi nhìn thấy Thẩm Bạch.

"Cậu là thực tập sinh mới à? Tên cậu là gì?"

[Tên?]

Thẩm Bạch nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lấy sổ cùng bút bên cạnh. Viết tên mình ra.