Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đạo Sĩ Câm Bị Đại Lão Theo Dõi

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thẩm Bạch, tên của cậu y như bộ dáng của mình, Bạch Bạch."

"Tôi tên là Lương Tiểu Manh, còn cậu ta tên là Lý Tử Hiên. Chúng tôi đều học cùng trường, nhưng tôi lớn hơn cậu ta một tuổi."

Lương Tiểu Manh rất hoà đồng, nhất là khi gặp được thực tập sinh dễ thương mềm mại như vậy. Cô nóng lòng muốn đi thẳng tới chỗ của Thẩm Bạch

Thẩm Bạch gật gật đầu.

"Thẩm Bạch, chắc cậu chưa từng gặp Tống tổng phải không?"

Lương Tiểu Manh có một loại ảo giác, không biết vì sao khi nhắc tới tin đồn Tống tổng mang theo một thiếu niên đến công ty. Cô lại vô thức nghĩ đến Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch gật gật đầu.

[Đã gặp rồi nha.]

Tuy nhiên, trong mắt Lý Tử Hiên và những người khác.

Vâng, tôi chưa bao giờ nhìn thấy.

"Không sao đâu. Tôi làm ở đây được hai năm rồi và cũng chưa từng gặp chủ tịch."

"Quản lý Bối đã từng gặp ngài ấy rồi. Vừa rồi tôi thấy chị ấy đi họp."

"Quản lý Bối, vừa rồi chị ấy nhờ cậu in tài liệu. Cô ấy là trưởng phòng của chúng tôi."

Thẩm Bạch gật đầu.

"Đến giờ nghỉ trưa, cậu muốn đến căng tin ăn cơm không?"

Lương Tiểu Manh nhìn đồng hồ trên điện thoại, đang suy nghĩ trưa nay nên ăn gì.

"Được rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi."

Buổi trưa có hai tiếng để nghỉ ngơi, thường thì có thể ngủ một tiếng rưỡi sau khi ăn.

"Thẩm Bạch, còn cậu thì sao? Có muốn đi cùng không? Hôm nay cậu mới đến, nhất định phải nếm thử đồ ăn ở căng tin."

[Đi ăn ư? Tiểu Bạch muốn ăn.]

Thẩm Bạch lại gật gật đầu.

"Sao cậu không nói chuyện? Cậu bị đau họng nên không nói được à?"

[Tiểu Bạch vốn dĩ không thể nói được mà. QAQ]

Thẩm Bạch vẫn gật đầu.

"Khó trách cậu không chịu nói, hóa ra là không nói được. Trước đây tôi bị cảm lạnh cũng giống như cậu. Cậu sẽ sớm khỏi thôi, nhưng cần phải ăn thanh đạm một chút."

Lương Tiểu Manh nói xong, trong công ty vang lên tiếng thông báo nghỉ trưa.

"Đã đến giờ nghỉ trưa rồi. Đi ăn thôi."

Hai người lôi kéo Thẩm Bạch chạy ra cửa. Giống như sinh viên đến giờ ăn ở trường đại học.

Thẩm Bạch không có thẻ nhân viên, Lý Tử Hiên chỉ nghĩ cậu mới đến, vẫn chưa được phát thẻ nhân viên. Nên đành dùng điện thoại di động thanh toán tiền ăn.

Thẩm Bạch cúi đầu cảm tạ, nhưng Lý Tử Hiên vội vàng ngăn cản.

"Không phải chuyện lớn gì, đây là tôi mời cậu. Sau này, nếu có thẻ nhân viên. Cậu có thể dùng nó để nhận suất ăn, hoàn toàn miễn phí."

Nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Thẩm Bạch, hai người nhiệt tình chăm sóc cậu nhiều hơn.

"Trông cậu nhỏ tuổi quá, chắc là đi học sớm. Bằng không, tại sao lại đến đây thực tập?"

"Tôi cũng cảm thấy như vậy. Thẩm Bạch, ăn nhiều một chút. Cậu nhìn xem, cậu còn gầy hơn cả tôi."

*

Trong phòng họp tầng 39. Bối Tiêu Tiêu báo cáo xong kế hoạch của mình và đang chờ Tống Vân lên tiếng.

Tống Vân nhìn kế hoạch trên màn hình, khẽ gật đầu.

Bối Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

Tống Vân nhìn đồng hồ trên cổ tay, đột nhiên nhớ tới Thẩm Bạch trong văn phòng. Chắc chắn bé con giờ này đang đói bụng, hắn liền đứng dậy.

"Đi ăn cơm đi, buổi chiều tiếp tục."

Nói xong hắn bước ra ngoài.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm cho đến khi không còn nhìn thấy Tống Vân nữa.

Quản lý Triệu vỗ vai Bối Tiêu Tiêu.

"Làm tốt lắm, tiếp tục phát huy nhé."

Bối Tiêu Tiêu, người vốn đang khẩn trương liền mỉm cười.

Tống Vân trở lại văn phòng và nhìn xung quanh.

"Tiểu Bạch?"

Bé con vẫn chưa thức dậy à?

Hắn bước vào phòng ngủ. Trên giường chỉ có điện thoại di động của Thẩm Bạch, không thấy người trong phòng.

"Cốc cốc." Có tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Dư Vi bước vào, cầm tách cà phê. Trên môi nở một nụ cười thân thiện chuẩn mực.

"Tống tổng, cà phê của anh."

Tống Vân cau mày hỏi:

"Người ở đây, đâu rồi?"

"Hả? Tôi chưa từng thấy ai ở đây cả."

Ánh mắt Dư Vi có chút né tránh, cô nói thêm:

"Tôi vẫn luôn ở bên ngoài, không thấy người nào cả."

Tống Vân lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý Hứa.

"Kiểm tra camera giám sát xem Thẩm Bạch đã đi đâu."

Nói xong, hắn bước ra ngoài không liếc mắt nhìn Dư Vi đang đứng ở một bên. Dư Vi nhanh chóng đi theo.

Hắn đi thẳng đến phòng giám sát, nơi trợ lý Hứa đang tìm kiếm.

"Tống tổng, chúng tôi đã tìm được người. Tiểu Bạch thiếu gia..."

Trợ lý Hứa còn chưa nói xong, Tống Vân đã kéo máy tính lại. Tự mình kiểm tra.

Trong video giám sát, Thẩm Bạch bị Dư Vi kéo ra khỏi văn phòng tổng giám đốc. Sau đó hung hăng giáo huấn vài câu, nắm cổ áo Thẩm Bạch ném vào thang máy.

Tống Vân cau mày như thể có thể kẹp chết con ruồi, quay đầu lại nhìn Dư Vi.

Dư Vi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô dường như đã nghe thấy trợ lý Hứa vừa nói, thiếu gia? Cô có một cảm giác bất an trong lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »