Chương 24

Tống Vân tiếp tục tìm kiếm các góc camera giám sát khác.

Nhân viên giám sát nhìn thấy bóng dáng Thẩm Bạch trên máy tính khác, lập tức đặt trước mặt Tống Vân.

"Tống tổng, ở tầng 32."

Tống Vân không hiểu sao lại cảm thấy tim mình co giật khi nhìn thấy Thẩm Bạch bị đưa đi làm việc.

Hắn ném chiếc áo vest của mình cho trợ lý Hứa và nói:

"Đi."

Sau đó, hắn đi thẳng đến thang máy dành riêng cho giám đốc.

Hắn bước nhanh đến căng tin dành cho nhân viên, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Bạch đang ngồi cạnh cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.

Lúc này trên tay cậu đang cầm một chiếc đùi gà, tay và mặt dính đầy dầu mỡ.

"Thẩm Bạch, cậu ăn từ từ thôi. Nếu như không đủ, tôi sẽ mua thêm cho cậu."

"Tiểu Bạch."

Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc. Thẩm Bạch quay đầu lại, liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi đen đang lo lắng đi về phía mình.

Mãi đến lúc nhìn thấy Thẩm Bạch, trái tim Tống Vân mới bình tĩnh lại.

Hắn nghĩ rằng Thẩm Bạch tự mình chạy ra ngoài, bé con này ngốc đến mức đi ra ngoài cũng không biết.

Thẩm Bạch nuốt miếng thịt vào miệng, nhìn Tống Vân bắt đầu bĩu môi.

[Người xấu, tôi tưởng anh không cần tôi nữa.]

"Xin lỗi, là lỗi của anh. Lẽ ra anh không nên để em một mình trong văn phòng."

Tống Vân ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bạch, nhanh chóng an ủi cậu.

Lúc này, đối diện Lý Tử Hiên cùng Lương Tiểu Manh đều sửng sốt.

Họ chưa bao giờ gặp trực tiếp Tống Vân. Nhưng họ thường nhìn thấy vị chủ tịch có khuôn mặt lạnh lùng này trên bảng tin của công ty.

"Tống...Xin chào, Tống tổng"

"Xin chào, Tống tổng."

Hai người nhanh chóng chào hỏi Tống Vân.

Tống Vân nhìn về phía hai người, trong lúc hắn quan sát camera giám sát. Hai người này là đã chủ động nói chuyện với Thẩm Bạch, cũng là người đưa Thẩm Bạch đi ăn cơm.

Hắn gật đầu:

"Xin chào."

Hai người không ngờ rằng đây thực sự chính là Diêm Vương mặt lạnh Tống Vân.

Nhưng tại sao Tống tổng lại biết Thẩm Bạch?

"Hai người quen nhau ư?"

Lương Tiểu Manh bình tĩnh hơn Lý Tử Hiên, ít nhất cô vẫn có thể nói chuyện với Tống Vân.

Tống Vân nói:

"Thẩm Bạch là vợ của tôi.” Giọng hắn không lớn, chỉ có mấy người gần đó nghe được.

"Keng" một tiếng. Chiếc đũa trong tay Lý Tử Hiên rơi xuống đất.

"Aida, xin lỗi."

Anh nhanh chóng cúi xuống nhặt chiếc đũa trên mặt đất, khi đứng dậy thì đập đầu vào góc bàn.

Anh rít lên đau đớn và ôm đầu.

"Haha, cậu ấy luôn hậu đậu như vậy."

Lương tiểu Manh vừa nói lời này, cô liền nhận ra người trước mặt chính là cấp trên của mình. Lập tức nói:

"Không, khi ăn cơm cậu ấy có chút hậu đậu. Nhưng lúc làm việc rất nghiêm túc và cẩn thận.”

Tống Vân kỳ thực không quan tâm đến bọn họ. Hắn chỉ chú ý đến Thẩm Bạch, muốn nghe được tiếng lòng của cậu.

Nhưng Thẩm Bạch vẫn vùi đầu tập trung ăn.

[Đây là bữa cơm mà Lý Tử Hiên mời mình ăn. Nhất định phải ăn hết, không được lãng phí.]

Tống Vân nhìn đồ ăn trên đĩa của Thẩm Bạch, hắn cảm thấy cổ họng nghẹn ngào. Lần sau nhất định phải tan sở đúng giờ, không thể để bé con này đói bụng.

"Ăn từ từ thôi, ăn không hết cũng không sao. Chỉ cần no bụng là được."

Thẩm Bạch nhìn hắn, ánh mắt sáng lấp lánh như sao mai. Cậu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

Lúc này, cậu đã ăn xong đùi gà trên tay.

Thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời, Tống Vân mỉm cười, giơ tay lên xoa xoa đầu cậu.

"Ngoan, anh dẫn em đi rửa tay."

Tống Vân không thường xuyên cười. Khi không cười, khuôn mặt hắn thâm trầm lạnh lùng như băng, tựa như xa cách vạn dặm.

Nhưng bây giờ nụ cười của hắn khiến Thẩm Bạch cảm thấy ấm áp và dễ chịu.

Đương nhiên, ánh mắt dịu dàng như vậy có lẽ chỉ dành cho Thẩm Bạch.

Hắn không hề để ý đến hai nhân viên đang choáng váng ngồi đối diện mình.

Tống Vân vươn tay nắm lấy cánh tay Thẩm Bạch. Nhưng Thẩm Bạch giật mình rút tay lại, giống như bị cái gì đó kí©h thí©ɧ.

"Chuyện gì vậy?"

[Tiểu Bạch đau.]

Thẩm Bạch nhìn cánh tay của cậu, tựa hồ không biết cánh tay của mình xảy ra chuyện gì. Sau đó, nhíu mày.

Tống Vân nghĩ tới điều gì đó, không còn cách nào khác đành phải nắm lấy bàn tay còn lại của cậu.

Nhớ đến, Tống Vân quay lại nhìn Lương Tiểu Manh nói:

"Cảm ơn vì đã chiếu cố Tiểu Bạch ngày hôm nay. Tôi sẽ bảo trợ lý cộng tiền bữa ăn vào lương của cô."

"Aida. Không, không cần đâu."

Tống Vân gật đầu, dẫn Thẩm Bạch đi.