Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đạo Sĩ Câm Bị Đại Lão Theo Dõi

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho đến khi hai người đi ra ngoài, Lương Tiểu Manh và Lý Tử Hiên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

"Này, hai người thực sự đã nói chuyện với Tống tổng à? Thiếu niên mà Tống tổng nắm tay dắt đi là ai vậy?"

"Vừa rồi tôi thấy Tống tổng cười? Có phải hay không? Ahhhh."

"Tôi thấy Tống tổng dịu dàng quá. Thiếu niên đó là em trai của ngài ấy à? Ôi trời."

Có người đã dùng điện thoại di động quay lại cảnh này và tải lên nhóm hóng hớt của công ty.

Ngốc ngốc: [Á à a, tôi gặp Tống tổng ở căng tin. Có ai biết chàng trai này là ai không?]

Thích ăn cà chua: [Tôi, tôi biết. Sáng nay tôi nhìn thấy Tống tổng dẫn chàng trai này đi làm. Liếʍ liếʍ, đó là mỹ nam tóc dài xinh đẹp a.]

Tôi đói bụng quá: [Tôi thấy cậu ấy in tài liệu ở tầng 32. Chẳng lẽ cậu ấy là thực tập sinh?]

Thích ăn cà chua: [Không thể nào? Tôi nhìn thấy rõ ràng, sáng nay Tống tổng đưa cậu ấy lên tầng 39 bằng thang máy của giám đốc.]

Nhìn tin tức trong nhóm, Lương Tiểu Manh và Lý Tử Hiên đều bối rối.

"Hắn, hắn, hắn, Thẩm Bạch là Tống tiên sinh...???"

Lý Tử Hiên lúc này mới phản ứng, vô thức lớn tiếng nói. Nhưng ngay sau đó đã bị Lương Tiểu Manh chặn lại.

"Biết rồi thì đừng la lớn như vậy."

Lương Tiểu Manh ra hiệu cho anh nhìn đám người đang bàn tán xung quanh.

Lý Tử Hiên im lặng và tiếp tục ăn.

Nhưng tâm trạng của cả hai đều rất phức tạp.

Khi anh quay trở lại nơi làm việc của mình. Anh đến hỏi bộ phận nhân sự và phát hiện ra rằng, thực tập sinh được tuyển dụng của công ty vẫn chưa đến.

Vậy hôm nay bọn họ đã coi vợ của chủ tịch như thực tập sinh à? Và để Thẩm phu nhân in tài liệu cả buổi sáng?

Tin tức về sự xuất hiện của Tống Vân trong căng tin đã gây chấn động toàn bộ tập đoàn Tống thị.

Tuy nhiên, vị nào đó trong văn phòng chuẩn bị tức giận.

Tống Vân dẫn Thẩm Bạch đến phòng làm việc của mình, lập tức dẫn cậu vào phòng vệ sinh rửa tay và rửa mặt.

Sau đó hắn cẩn thận xắn tay áo Thẩm Bạch lên.

Lúc này Tống Vân mới nhìn thấy rõ ràng vết bầm tím trên cánh tay trắng nõn mềm mại của Thẩm Bạch. Trên đó còn có vết bầm tím, thậm chí có vài vết thương bị rách da.

Rõ ràng là có người cố ý dùng móng tay véo nó. Tống Vân cau mày khi nhìn thấy vết thương của Thẩm Bạch.

"Ai đã véo tay em."

Thẩm Bạch hôm nay mặc áo dài tay kiểu cổ trang, cho dù có bị thương cũng không ai nhìn thấy được.

Nếu vừa rồi hắn không nắm lấy cánh tay của Thẩm Bạch, bé con này sẽ chịu đựng đến khi nào?

Tống Vân có chút tức giận, không biết là vì giận Thẩm Bạch không bảo vệ tốt chính mình hay là tức giận chính mình khiến cậu bị thương ngay trên lãnh thổ của hắn.

[Người xấu đã làm việc đó. Có người muốn đuổi Tiểu Bạch ra ngoài.]

Thẩm Bạch nghĩ nghĩ, bắt đầu dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng ủy khuất.

Tống Vân dẫn cậu ngồi trên ghế sô pha, sau đó gọi trợ lý Hứa mang hòm thuốc tới.

Chẳng mấy chốc, có tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Tuy nhiên, người bước vào không phải trợ lý Hứa mà là Dư Vi.

"Tống tổng, tôi đã làm gì sai sao? Tại sao tôi lại bị sa thải?"

Phải biết rằng các công ty bình thường hiếm khi sa thải nhân viên, nhiều nhất họ sẽ thuyết phục nhân viên tự động rời đi, tệ nhất là sa thải họ.

Nói chung, những người đã bị sa thải rất khó tìm được công việc khác trong ngành này hoặc thậm chí ở thành phố này.

Cô nói một cách đau khổ, như thể cô đã bị đối xử bất công.

Nhưng giọng điệu kéo dài có chủ ý này có chút kỳ quặc.

Thẩm Bạch nhìn thấy Dư Vi, theo bản năng liền lùi lại phía sau Tống Vân.

[Người xấu, người xấu định kéo Tiểu Bạch ra ngoài lần nữa phải không? Không muốn.]

Tống Vân vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Bạch mấy cái, an ủi nói:

"Không ai có thể đuổi em ra ngoài, đừng sợ."

Dư Vi nhìn thấy Thẩm Bạch, vẻ mặt có chút cứng đờ.

Sau đó cô tự an ủi chính mình. Đây chỉ là một kẻ câm, dù có xinh đẹp thì sao chứ, Tống tổng sao có thể làm gì được cô vì một tên câm?

Tống Vân lạnh lùng nhìn Dư Vi.

Lúc này, trợ lý Hứa cầm hộp cơm và thuốc bước vào.

"Chủ tịch, đồ ở đây."

Tống Vân ra hiệu cho anh đặt xuống, sau đó nói:

"Ở công ty đánh đập, mắng mỏ người nhà chủ tịch có tính là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng không?"

Trợ lý Hứa nhanh chóng trả lời:

"Đương nhiên. Nếu vợ tôi bị thương, tôi sẽ báo cảnh sát. Kẻ gây án sẽ bị xử lý hành chính không dưới năm ngày, nhưng không quá mười ngày."

Sau khi Trợ lý Hứa nói xong, hắn liếc nhìn Dư Vi với vẻ chán ghét.
« Chương TrướcChương Tiếp »