Chương 26

Vốn dĩ lúc trước anh không phải là người tuyển dụng người này vào làm trong công ty, ngày thường không lo làm tốt công việc của mình. Hiện tại lại dám ngông cuồng ra oai trong công ty.Thậm chí còn làm tổn thương Bạch thiếu gia, điều này không thể tha thứ được.

Dư Vi lúc này hoàn toàn hoảng sợ và vội vàng giải thích:

"Tôi không có, tôi chỉ muốn đuổi kẻ đột nhập vào văn phòng của chủ tịch mà thôi. Tôi đánh mắng người nhà chủ tịch khi nào vậy?"

Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt cô tỏ ra vẻ khó tin.

Như thế nào lại là người nhà của Tống tổng? Chẳng phải chỉ là thực tập sinh bị câm lén lút vào phòng chủ tịch thôi sao?

Trợ lý Hứa không muốn nói thêm điều gì. Dư Vi này quá ngu ngốc.

"Gọi cảnh sát và mang theo video giám sát."

Tống Vân không nói với Dư Vi một lời, lúc trước sao hắn có thể tuyển được một người vô dụng như vậy?

"Từ giờ trở đi đừng tuyển dụng ai cả."

Hắn nói với giọng lạnh lùng.

"Tôi đã hiểu."

Trợ lý Hứa không nói gì thêm, chỉ kéo người ra ngoài.

Tống Vân nhìn cánh tay của Thẩm Bạch. Từ trong hòm thuốc lấy ra thuốc khử trùng, sau đó bôi thuốc lên vết thương.

Khi bôi thuốc, cánh tay của Thẩm Bạch theo phản xạ co rút lại.

Năm vết móng tay ấn sâu vào làn da trắng nõn của Thẩm Bạch, trên cánh tay áo còn có chút máu.

Tống Vân ôn nhu thổi thổi vào vết thương.

"Có đau không? Sau này nếu không tìm được anh thì cứ viết vào giấy nói với người khác và nhờ họ đưa em đến gặp anh."

Lúc này, Tống Vân cảm thấy mình lại làm bé con cảm thấy khó xử.

"Quên đi, lát nữa anh sẽ bảo người làm cho em một tấm danh thϊếp nhỏ."

Tống Vân sợ lần sau sẽ xảy ra tình huống này một lần nữa, nếu như bé con không gặp được người tốt bụng như Lý Tử Hiên thì sao?

Hắn không thả tay áo của Thẩm Bạch xuống, sợ tay áo sẽ ma sát miệng vết thương.

Tại sao làn da của bé con này lại mỏng manh như vậy, cô ta đã dùng bao nhiêu sức để véo Thẩm Bạch?

Tống Vân càng nghĩ càng tức giận, trong đôi mắt sâu thẳm hiện tia sát khí.

Đưa tay chỉnh sửa lại quần áo của Thẩm Bạch, hắn lập tức nhìn thấy vài dấu vết trên cổ cậu.

Trên chiếc cổ trắng nõn xuất hiện vết hằn đỏ chói, Tống Vân vội vàng nâng cằm Thẩm Bạch lên một chút.

Vừa rồi cổ áo của Thẩm Bạch luôn bị đẩy ngược về phía sau, lúc này hắn mới nhìn thấy rõ vết đỏ.

Hắn dùng ngón tay cái xoa xoa vết đỏ, Thẩm Bạch vô thức rụt cổ lại. Nhưng Tống Vân lại nắm sau gáy Thẩm Bạch, không cho cậu cúi đầu.

"Đừng cử động. Em có bị ngốc không? Sao em không chống cự khi có người đánh em?"

Tống Vân tức giận đến mức không biết nên giận Thẩm Bạch hay là chính mình.

[Hưng dữ quá. Oaoaoa, tay Tiểu Bạch đau, cổ họng cũng đau. Tại sao người xấu lại hung dữ như vậy.]

Thẩm Bạch bắt đầu mím môi, nước mắt liền lớn rơi xuống.

Cậu đã phải chịu đựng suốt buổi sáng, bây giờ lại bị đối xử như vậy. Cậu không muốn khóc, chỉ là cảm thấy tủi thân.

[Oaoaoa, tất cả người ở dưới núi đều là người xấu. Tiểu Bạch muốn trở về tìm tiểu sư tổ.]

"Anh xin lỗi, anh không cố ý hung dữ với em. Tiểu Bạch, đừng khóc."

Tống Vân đột nhiên cảm thấy lo lắng, ôm người vào lòng an ủi.

Nhưng nước mắt Thẩm Bạch không kìm được mà chảy ra nhiều hơn. Cậu vốn dĩ đã đáng thương, bây giờ lại càng đáng thương hơn.

"Anh sai rồi, đều là lỗi của anh. Chúng ta bôi thuốc trước nhé?"

Tống Vân nhìn bé con khóc nức nở, nhìn bộ dáng đáng thương của Thẩm Bạch. Hắn cảm thấy tim mình đau nhói.

Thẩm Bạch vùi mặt vào trong ngực hắn, lặng lẽ dụi nước mắt vào áo.

[Người xấu hung dữ với Tiểu Bạch, người xấu phải chịu hình phạt dính nước mũi của Tiểu Bạch. Bẩn chết người xấu.]

Tống Vân, người đang hoang mang lo lắng trước đó, gần như bật cười sau khi nghe thấy điều này.

Bé con vô tâm này.

Nhưng hắn cũng không đẩy ra. Hắn chỉ giả vờ không biết, để bé con này thành công một lần. Ai bảo hắn không bảo vệ tốt bé con?

Hắn lấy thuốc mỡ ra và nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên.

Vết đỏ trên chiếc cổ trắng, dần chuyển sang hơi tím. Khiến người nhìn cảm thấy đau lòng đến mức khó thở.

Làn da của bé con trắng nõn mềm mại đến mức dù bị véo nhẹ cũng sẽ đỏ ửng lên chứ đừng nói đến trường hợp bị ai đó bóp cổ mạnh từ phía sau.

Nhớ lại đoạn video giám sát, Tống Vân càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình.