Chương 3

Thẩm Bạch mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trắng xóa.

Cậu ôm đầu, cảm thấy choáng váng.

Đây là đâu?

Không biết ai đã giúp cậu thay quần áo, lúc này cậu đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa trắng tinh.

Thẩm Bạch bình tĩnh lại, nhìn quanh căn phòng sơn màu trắng xám. Ghế sô pha màu xám nhạt và thảm trải sàn cũng cùng màu khiến người nhìn cảm thấy thoải mái.

Thẩm Bạch ngồi trên chiếc giường lớn, ánh mắt bị khung ảnh trên bàn đầu giường thu hút.

Trong ảnh là một tiểu hài tử xinh đẹp nhưng khuôn mặt có phần nghiêm túc, đang ôm em bé đang cười rất đáng yêu trên tay.

Thẩm Bạch nghiêng đầu, đây là con của người kia sao?

Cậu nhớ ra mình được một người đàn ông cứu, người đàn ông đó có mùi hương rất quen thuộc. Nhưng cậu không thể nhớ mình đã ngửi thấy nó ở đâu.

Thẩm Bạch chậm rãi đưa tay ra, muốn chạm vào bức ảnh.

"Em tỉnh rồi à?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên khiến cậu sợ đến mức vội vàng thu tay lại.

Thẩm Bạch quay lại nhìn người đang nói.

Hắn mặc áo sơ mi màu đen và đeo cặp kính gọng vàng trên mắt, cả người toát ra vẻ thần bí.

Cảm nhận được sự cường đại áp bức phát ra từ người đàn ông này, Thẩm Bạch vô thức lùi về phía sau một bước.

Sau đó cậu nhớ ra, người này vừa mới nói chuyện với cậu.

Thẩm Bạch nhanh chóng giơ tay lên, bắt đầu dùng ngôn ngữ ký hiệu.

"Tôi muốn nói, cảm ơn anh vì đã cứu tôi."

Tuy nhiên, Tống Vân cau mày khi thấy cậu sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.

Thấy vậy, Thẩm Bạch chậm rãi ngừng động tác tay.

Cậu cúi đầu có chút khó chịu. Sư phụ nói rằng người dưới núi không hiểu được ngôn ngữ ký hiệu. Nếu người khác không phản hồi, cậu chỉ có thể dùng điện thoại di động để gõ chữ.

Đúng rồi, điện thoại di động.

Thẩm Bạch nghĩ tới đây, lập tức nhìn quanh phòng tìm điện thoại di động.

Nhưng cậu không nhìn thấy túi nải nhỏ của cậu ở nơi nào. Cậu lại thử cùng Tống Vân khoa tay múa chân.

Vừa giơ tay lên đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Thẩm Bạch Bạch giật mình, cậu nỗ lực muốn thoát khỏi người này. Hoảng sợ lắc lắc đầu, ý muốn người này buông cậu ra.

"Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em. Trước tiên dẫn em đi ăn chút gì đó, được không?"

Tống Vân lúc nói chuyện, giọng nói có chút khàn khàn. Hắn nắm tay Thẩm Bạch, lực tay trở nên nhẹ nhàng hơn.

Thẩm Bạch muốn chạy trốn. Sư huynh nói, dưới núi có rất nhiều người xấu.

Cậu, cậu chắc chắn đã gặp phải người xấu.

Phải làm sao bây giờ? Thẩm Bạch hoảng hốt, bây giờ ngay cả điện thoại di động cũng không tìm được.

Lựa chọn duy nhất là thương lượng với người này trước. Đợi tình hình ổn định, sau đó tìm cơ hội trốn thoát.

Cậu nhớ lại những gì sư phụ dạy trong lớp, môn học cách sinh tồn.

Thẩm Bạch đành phải gật gật đầu, để Tống Vân dẫn cậu xuống lầu.

Lúc này cậu mới nhận ra nơi này là một biệt thự rộng lớn xinh đẹp, trang trí xung quanh rất đơn giản. Nhưng nhìn thoáng qua, cậu có thể cảm nhận được mọi thứ ở đây đều vô giá.

Thẩm Bạch được dẫn xuống lầu, sau đó ngồi vào bàn ăn. Cậu nhìn người hầu bưng các loại đồ ăn lên bàn ăn.

"Ục...ục.."

Bụng Thẩm Bạch kêu lên ầm ĩ, trong phòng ăn yên tĩnh dường như có thể nghe thấy rõ ràng.

"Em đói thì ăn đi. Không biết những thứ này có hợp khẩu vị của em không."

Giọng nói của người đàn ông truyền đến mang theo ý cười, Thẩm Bạch cúi đầu càng thấp.

Xấu hổ quá QAQ).

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng như quả táo chín.

Một bát cháo ngọt được đẩy tới trước mặt Thẩm Bạch. Sợ bụng cậu lại kêu lên, cậu vội vàng cầm muỗng bắt đầu ăn. Sau khi uống một ngụm cháo, cậu không nhịn được liếʍ liếʍ môi

Thật ngọt nha.

[Tiểu Bạch rất thích.]

Cậu không biết, Tống Vân ở một bên luôn nhìn động tác của cậu. Hầu kết của hắn cuộn lên cuộn xuống mấy cái.

"Em có thể ăn mọi thứ trên bàn."

Thẩm Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, cảm giác người này có ý xấu.

Sư huynh nói rằng người xấu thích dùng đồ ăn ngon để lừa trẻ con.

Nhưng bây giờ cậu không thể chạy trốn được, hay là cứ ăn đi.

Không, không được. Sư huynh còn nói không có bữa ăn nào là miễn phí.

Nghĩ nghĩ, cậu ngập ngừng đưa tay cầm chiếc bánh bao hình con thỏ trên bàn. Lặng lẽ liếc nhìn Tống Vân.

Thấy đối phương không có vẻ nóng nảy hay tức giận, cậu liền cầm bánh bao đến trước mặt. Bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

[Bánh bao con thỏ cũng rất ngon.]

Có lẽ vì đã được ăn món ngon nên Thẩm Bạch bắt đầu bạo dạn lấy đồ ăn trên bàn để ăn.

Cậu cảm thấy đồ ăn của người dưới núi nấu rất ngon, sủi cảo nhân tôm siêu ngon. Còn có một số món khác cậu không biết tên cũng rất ngon.

Thẩm Bạch ăn xong phát hiện mình không thể ăn nổi nữa.

Nhưng trong tay cậu vẫn còn cầm một cái giò heo mũm mĩm. Cậu lưỡng lự muốn bỏ nó vào chiếc túi nhỏ giấu đi.

Bởi vì cậu chưa bao giờ ăn món chân giò heo ngon như vậy khi ở đạo quán.

Hơn nữa, cậu còn muốn mang về cho tiểu sư tổ ăn.

"Ngoan, no rồi thì lần sau chúng ta ăn tiếp. Ngày mai có nhiều món ngon hơn."

Tống Vân đưa tay ra, lấy giò heo trong tay Thẩm Bạch. Sau đó dẫn cậu đi rửa tay.

Ánh mắt Thẩm Bạch vẫn nhìn chằm chằm vào giò heo, trong lòng thầm nghĩ.

[Tiểu sư tổ, không phải là tôi không muốn mang đồ ăn về cho ngài. Mà là vì người xấu này không cho tôi mang đi.]