Chương 32

Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Bạch bị Tống Vân đánh thức, lúc này Tống Vân từ phòng thể dục đi ra.

Hắn có thói quen tập thể dục vào mỗi buổi sáng.

Đánh thức Thẩm Bạch, sau đó đưa cậu đi làm.

Thẩm Bạch mơ mơ màng màng mở mắt ra, bắt đầu tìm kiếm điện thoại của mình. Sau khi tìm được, liếc nhìn thời gian rồi lại nằm xuống nhắm mắt lại.

"Bữa sáng hôm nay có giò heo, em không muốn ăn à?"

[Giò heo?]

Cậu nhìn Tống Vân, với vẻ mặt hoài nghi.

Tống Vân lấy từ trong phòng thay đồ ra một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng và chiếc quần ống rộng màu xanh nước biển.

"Lý thúc nói hôm nay có món giò heo hấp rất ngon."

Thẩm Bạch hưng phấn, vội vàng đứng dậy từ trên giường lớn.

Tống Vân đưa quần áo trong tay cho cậu.

"Mặc bộ đồ này vào rồi cùng anh đến công ty."

[đến công ty? Tiểu Bạch phải làm thực tập sinh nữa ư?]

Thẩm Bạch lắc lắc đầu.

[Tiểu Bạch không muốn làm thực tập sinh.]

"Ngoan, đến công ty em chỉ cần đi theo anh hoặc em có thể tìm người chơi cùng. Em không cần phải làm việc."

Thẩm Bạch vẫn có chút không vui, nhưng nghĩ đến việc dưới lầu có món giò heo. Cậu liền thay quần áo đi theo Tống Vân xuống lầu.

Quả nhiên, trên bàn ăn có giò heo, còn có bánh bao cậu yêu thích.

Thẩm Bạch cầm miếng giò heo bắt đầu ăn.

Tống Vân chỉ nói:

"Em ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn."

Đối với tướng ăn của Thẩm Bạch, Tống Vân từ trước đến nay cảm thấy không có ý kiến.

Thẩm Bạch vẫn còn nhỏ việc không thích dùng đũa là điều bình thường, chỉ cần dùng tay và rửa sạch là được.

May mắn, giò heo do đầu bếp làm không quá béo ngậy mà được hấp với một loại nước đặc biệt trong suốt. Quả thực khiến người nhìn cảm thấy ngon miệng.

Nghiên cứu kiến thức chăm sóc bữa ăn cho trẻ em, Tống Vân đã ra lệnh cho quản gia Lý chuẩn bị cho mỗi bữa ăn.

Dù bàn ăn đầy ắp những món ăn ngon nhưng đều được phục vụ trong những chiếc đĩa nhỏ nên không cần phải lo lắng việc không ăn hết mọi thứ.

Sắp đến giờ làm việc.

Tống Vân đưa Thẩm Bạch đến văn phòng bằng thang máy chuyên dụng.

Hắn không hề biết rằng nhóm buôn chuyện hóng hớt của nhân viên Tống thị lại một lần nữa bùng nổ.

Sau sự việc lần trước, nó đã lan rộng khắp công ty.

Mọi người đều biết Thẩm Bạch là bạn đời của Tống Vân, hắn cũng tự mình thừa nhận.

Một số nhân viên tỏ ra vô cùng phấn khích.

Chẳng trách không bao giờ thấy Tống tổng tìm đối tượng, hóa ra đã có rồi.

Bạn đời là tiểu mỹ nam với mái tóc dài, ai lại không thích a.

Đặc biệt là những người từng gặp Thẩm Bạch, thậm chí cảm thấy có chút tiếc nuối. Nghĩ tới cảnh Tống tổng ức hϊếp tiểu mỹ nhân đến mức rơi nước mắt.

Chỉ nghĩ đến thôi họ đã cảm thấy Tống tổng thật độc ác.

Người hào hứng nhất chính là các nhân viên ở tầng 32.

Một số người trong số họ đã nhìn thấy Thẩm Bạch ở cự ly gần, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cậu quả thực khiến người ta kinh ngạc.

Lương Tiểu Manh và Lý Tử Hiên đều không ngừng nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

"Vậy là họ đã kết hôn rồi à? Thế chẳng phải chúng ta đã làm việc với vợ của Tống tổng sao?"

"Không chỉ vậy, tôi còn dạy vợ chủ tịch cách sử dụng máy in."

Khi Lý Tử Hiên nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, anh cảm thấy thật hoang đường.

"Mọi người không biết đâu, ngay cả trợ lý Hứa cũng gọi vợ của Tống tổng là thiếu gia. Tôi lúc đó đã nghĩ Thẩm Bạch nhất định là con trai của một gia đình giàu có nào đó."

"Thật sao? Lúc đó tôi thấy quần áo cậu ấy mặc hơi lạ. Lần sau chúng ta nên chú ý hơn."

Bối Tiêu Tiêu nghe hai người thảo luận, nhớ lại ngày đó nhìn thấy Thẩm Bạch đứng trước cửa thang máy.

Cô cảm thấy sợ hãi, vì đã đưa cho Thẩm Bạch một chồng tài liệu để in.

Điều quan trọng nhất là cô lại nhận nhầm Thẩm Bạch là thực tập sinh.

Nghĩ đến việc sau này phải đi họp và nhìn thấy Tống Vân, cô bắt đầu lo lắng.

Lỡ sau này Tống tổng trút giận lên cô thì sao?

Nghe nói Thẩm Bạch ngày đó bị thương, không ai biết cậu ấy bị thương như thế nào.

Tất cả những gì cô biết là người trong Ban Thư ký của Tổng tống đã bị sa thải và thậm chí còn bị quản thúc hành chính.

Có thể tưởng tượng được Tống Vân trân trọng Thẩm Bạch đến mức nào.

Cô thực sự đã nhận nhầm Thẩm Bạch là thực tập sinh.

Bối Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ, thấy sắp đến gần thời gian họp cô bắt đầu cảm thấy bất an.