Chương 33

Sau khi theo Tống Vân tới văn phòng, Thẩm Bạch lấy máy tính bảng của mình ra, bắt đầu chơi trò chim nhỏ đập đầu heo.Cậu phát hiện trò chơi này rất thú vị, ở trên xe đã bắt đầu chơi nó. Hiện tại vẫn tiếp tục chơi trên ghế sofa trong văn phòng.

Tống Vân không khỏi liếc nhìn khi nghe thấy tiếng "bùm bùm" phát ra từ chiếc máy tính bảng.

Tất cả tiểu hài tử đều thích chơi những trò chơi nhàm chán như vậy sao?

Trò chơi này được Tống Thư Dao tải xuống khi nàng có kỳ nghỉ trở về nước. Không ngờ bé con lại rất thích nó.

"Lát nữa anh có cuộc họp, em muốn đi cùng anh không?"

Thẩm Bạch lắc lắc đầu.

[Tiểu Bạch không muốn.]

Bất quá Tống Vân không cần nhìn thấy cậu lắc đầu, nói thẳng:

"Lát nữa chúng ta đi cùng nhau nhé, em có thể ngồi cạnh anh chơi game."

Tống Vân không có ý định hỏi thăm Thẩm Bạch, hắn chỉ muốn thông báo cho cậu mà thôi.

Cũng chính chuyện xảy ra ngày hôm đó khiến hắn nhận ra mình không thể giấu Thẩm Bạch mãi được. Ít nhất phải để người trong công ty biết Thẩm Bạch là người của hắn.

Nghĩ tới chuyện ngày đó, Tống Vân giơ tay xoa xoa tóc Thẩm Bạch.

"Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Trước khi cuộc họp bắt đầu, Tống Vân dẫn Thẩm Bạch đi đến phòng họp.

Trong phòng họp, phía sau có một chiếc ghế tương đối lớn, hai bên bàn hội nghị đặt những hàng ghế.

Tống Vân trực tiếp đem ghế tới, giúp Thẩm Bạch ngồi bên cạnh.

Cuộc họp sắp bắt đầu, mọi người đều chuẩn bị vào phòng họp.

Có người trò chuyện, cười đùa trước khi bước vào nhưng khi bước vào thì thấy chủ tịch đang ngồi trên ghế.

Bọn họ ngẩn người sững sờ một lúc rồi im lặng bước vào vị trí.

Họ lặng lẽ nhìn nhau, thắc mắc sao hôm nay Tống tổng lại đến sớm như vậy.

Đây là kỳ tổng kết, kết quả lần cuối nên người đến họp rất nhiều.

Mọi người đi vào, theo bản năng đều ngậm miệng lại. Sau đó không khỏi lén nhìn Thẩm Bạch đang ngồi bên cạnh Tống Vân.

Nhưng bọn họ không dám công khai nhìn, sợ Tống Vân tức giận.

Hiện tại rất nhiều người đều biết, ngày đó Tống Vân đã phái trợ lý đem bí thư tới cục cảnh sát.

Một số người ban đầu cho rằng tin đồn Tống Vân sẽ diệt khẩu bất kỳ ai đó một cách lặng lẽ, thậm chí sẽ bốc hơi khỏi thành phố là sai sự thật. Nhưng bây giờ họ hoàn toàn tin vào điều đó.

Phòng họp yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng chim nhỏ đập đầu heo "bùm bùm".

Tống Vân đưa tay tắt âm thanh trên máy tính bảng, nói vào tai Thẩm Bạch:

"Em tạm thời chơi như thế này, lát nữa chúng ta bật âm thanh khi ra ngoài nhé."

Thẩm Bạch biết bọn họ sắp bắt đầu làm việc, liền gật gật đầu.

"Bắt đầu."

Tống Vân kêu người bắt đầu báo cáo.

Bối Tiêu Tiêu ngồi phía dưới cũng không dám lên tiếng. Cô nhìn Thẩm Bạch một lúc, trong lòng vẫn có chút bất an.

Tại sao hôm đó cô không hỏi thêm vài câu với Thẩm Bạch? Lát nữa cô sẽ báo cáo các dự án lớn. Liệu Tống tổng có đem cô đi diệt khẩu ngay tại chỗ không?

Thẩm Bạch thỉnh thoảng bị người trước mặt đang thuyết trình hấp dẫn.

Đột nhiên, Tống Vân trực tiếp ném một tập tài liệu đến trước mặt anh ta.

"Đây là kết quả báo cáo mà anh đã tăng ca? Anh tăng ca chỉ vì việc nhỏ nhặt này, vậy tôi có nên nghi ngờ khả năng làm việc của anh không?"

Phòng họp vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng tiếng Tống Vân ném tài liệu lại đặc biệt ồn ào.

Thẩm Bạch đang yên lặng chơi game liền sợ hãi.

Cậu chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn Tống Vân.

[Đáng sợ quá QAQ.]

Tống Vân thấy thế, hơi nghiêng người, nhẹ giọng nói:

"Anh không có hung dữ với em, đừng sợ."

Hắn thậm chí không nhận ra rằng từ khi gặp Thẩm Bạch, giọng nói của hắn vô thức trở nên dịu dàng hơn.

Những người phía dưới nhìn thấy cảnh này, họ không dám tin vào mắt mình.

Người quản lý dự án ngơ ngác đứng đó, nhưng ngay sau đó anh ta nghe thấy Tống Vân nói:

"Quay về sữa lại, người tiếp theo."

Quản lý dự án đó: !!!!.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày Tống tổng lại dễ nói chuyện đến thế.

Người tiếp theo là Bối Tiêu Tiêu.

Thẩm Bạch nhìn thấy cô, nghiêng đầu.

[Là cô ấy. Là người bận rộn hôm đó. Người này chuẩn bị lên thuyết trình kế hoạch sao?]

Tống Vân liếc nhìn Thẩm Bạch, bé con này để ý người khác nhiều như vậy?

Cho nên ánh mắt của hắn trở nên sắc bén khi nhìn Bối Tiêu Tiêu, hắn muốn xem người này có cái gì đáng để bé con này để ý.

Cảnh tượng này khiến Bối Tiêu Tiêu run rẩy lạnh sống lưng.

Tống Vân nhìn kế hoạch của cô, thấy không có vấn đề gì lớn. Vốn là muốn đề cập tới một ít vấn đề, để bé con ngốc nghếch cảm thấy người này không lợi hại như bé con đã nghĩ.