Chương 36

Cho dù đã là vợ chồng, hắn cũng không thể để Thẩm Bạch đi lạc.

"Nếu sau này em không tìm được đường về nhà và không thể liên lạc với anh thì cứ gọi vào số này, biết không?"

Hắn cầm tấm thẻ và chỉ vào số điện thoại trên đó.

[Gọi điện thoại? Tai sao lại muốn gọi điện thoại?]

Thẩm Bạch không hiểu, cậu không hiểu tại sao không thể liên lạc được với Tống Vân. Chẳng phải Tống Vân vẫn đang ở bên cạnh cậu sao?

"Nếu em bị mất điện thoại hoặc nó không hoạt động, em có thể mượn điện thoại di động của người khác."

Tống Vân rất kiên nhẫn, hắn chỉ cảm thấy mình chính là cha nhỏ của Thẩm Bạch, lo lắng mọi việc cho cậu.

Thở dài trong lòng, hắn thực sự chán nản.

Nhưng ngay từ đầu hắn đã là người có trách nhiệm nên việc hắn bảo vệ bạn đời của mình là điều bình thường.

Hắn nhét tấm thẻ vào túi Thẩm Bạch, nhắc nhở:

"Nếu em không muốn đeo, thì nhớ phải bỏ vào túi."

Thẩm Bạch mặc dù không hiểu tại sao. Nhưng rất nghe lời, gật gật đầu.

Cậu lấy thẻ ra nhìn nhìn, cố nhớ các con số nhưng khi cất thẻ vào túi cậu lại quên mất tất cả.

[Quên đi. Tiểu Bạch không thể nhớ được, khó quá.]

Thẩm Bạch cũng không có quên, nhảy ra khỏi lòng ngực Tống Vân. Liền chạy tới ghế sô pha, tiếp tục chơi game.

Tiếng trò chơi "bùm bùm" lại vang lên từ văn phòng.

Trợ lý Hứa báo cáo với Tống Vân về tiến độ công việc hiện tại.

Đột nhiên hắn tựa hồ nhìn thấy gì đó, Thẩm Bạch trực tiếp rời khỏi văn phòng.

Tống Vân cau mày.

"Tiểu Bạch, em đi đâu vậy?"

Bất quá Thẩm Bạch cũng không quay đầu lại.

"Để người dưới lầu trông chừng, không được để em ấy chạy ra ngoài."

Sau khi nói chuyện với trợ lý Hứa, hắn tiếp tục giải quyết vấn đề trước mắt.

Thẩm Bạch ôm máy tính bảng đi theo người nào đó tiến vào thang máy.

Lương Tiểu Manh tới đưa văn kiện, không ngờ lại đυ.ng phải Thẩm Bạch trong thang máy.

"Thẩm...Phu nhân, ngài muốn đi đâu vậy?"

Thẩm Bạch gõ chữ trên máy tính bảng.

"Tôi tới đây cùng mọi người chơi, tôi tên Thẩm Bạch."

Cậu không hiểu vì sao Lương Tiểu Manh lại gọi cậu là phu nhân.

Nhìn thấy thẻ nhân viên đeo trên cổ Lương Tiểu Manh, Thẩm Bạch từ trong túi móc ra "thẻ nhân viên" của mình rồi đeo vào.

Cậu hướng về phía Lương Tiểu Manh giơ giơ tay, như muốn nói: Nhìn xem, tôi cũng có thẻ nhân viên.

Lương Tiểu Manh cẩn thận nhìn thẻ nhân viên của mình. Như phát hiện ra điều gì đó, suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Thẩm Bạch, chúng ta không cần đeo chứng minh thư như vậy. Chúng ta phải cất vào trong túi."

Lương Tiểu Manh có thể nhìn ra, vị tổng tài phu nhân này tựa hồ có vẻ...Nhưng sau khi ở chung với cậu, cô cảm thấy cũng không phải vấn đề gì lớn.

Vì vậy, cô giúp Thẩm Bạch gỡ ra, đỡ phải có người thấy sẽ nói hươu nói vượn

Thẩm Bạch lại gõ gõ trên máy tính bảng:

"Thật sao? Vậy tại sao cô lại đeo nó?"

"Bởi vì cấp trên của chúng tôi yêu cầu phải đeo. Chắc là Tống tổng cũng bảo cậu bỏ vào túi phải không? Vậy thì cậu không cần phải đeo nó."

Lương Tiểu Manh lập tức hiểu được Tống Vân đang suy nghĩ gì. Hắn sợ Thẩm Bạch không tìm được đường về nhà.

Cô nhìn thiếu niên xinh đẹp gần như hoàn hảo trước mặt và chợt hiểu câu nói: Khi một người quá hoàn hảo, ngay cả ông trời cũng sẽ ghen tị.

Thẩm Bạch nhìn thấy vẻ mặt mất mát của cô, tưởng cô không muốn chơi cùng mình nên gõ lên máy tính bảng:

"Cô không muốn chơi với tôi à?"

"Không phải, chỉ là gần đây tâm trạng tôi không tốt. Cậu có muốn xuống chơi với chúng tôi không?"

Thẩm Bạch còn chưa kịp gõ chữ, Lương Tiểu Manh lập tức vui mừng.

"Chúng tôi đều đang chán. Nếu cậu có thể xuống chơi với chúng tôi thì tốt quá. Nhân tiện, hôm nay Lý Tử Hiên cũng mang đồ ăn vặt thơm ngon đến đây. Chúng ta cùng ăn nhé."

Thẩm Bạch gõ gõ lên máy tính bảng:

"Được nha."

Lúc này họ đã ra khỏi thang máy.

Khi người tầng 32 nhìn thấy Thẩm Bạch lần nữa, họ vô thức hít một hơi khí lạnh.

"Thẩm...Xin chào, phu nhân."

Tất cả bọn họ đều vô thức chào Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch bị người ở đây làm giật mình, trong tiềm thức muốn trốn ở sau lưng Lương Tiểu Manh.

Lương Tiểu Manh lớn tiếng nói:

"Nhỏ tiếng một chút, Thẩm... phu nhân nói, cậu ấy chỉ đến xem thôi. Mọi người cứ làm việc của mình đi, đừng quan tâm đến cậu ấy."

Lương Tiểu Manh lùi lại một bước, ý đồ muốn đứng bên cạnh Thẩm Bạch. Để ngăn cản người khác nhìn ra sự khác biệt của Thẩm Bạch.

Nghe Lương Tiểu Manh nói xong, Thẩm Bạch gật gật đầu tỏ ý cô nói đúng.

"ĐƯỢC RỒI."

Mọi người đều nhận thấy vợ của Tống tổng thực sự rất lạnh lùng nhưng cũng rất xinh đẹp.

Họ không dám nhìn lâu hơn nên chỉ có thể tiếp tục công việc đang làm và lén lút nhìn cậu.