Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Đạo Sĩ Câm Bị Đại Lão Theo Dõi

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu giận dữ trừng mắt nhìn Tống Vân.

Nhìn thấy đối phương không để ý đến mình, vẫn đi về phía biệt thự. Thẩm Bạch càng tức giận hơn.

Ngay cả trong bữa tối, cậu cũng phớt lờ Tống Vân.

[Ngày mai Tiểu Bạch phải rời khỏi nơi này, Tiểu Bạch không muốn ở đây nữa. Người xấu này quá xấu xa.]

[Tiểu Bạch phải rời đi.]

Thẩm Bạch trong lòng đang nghĩ ngày mai sẽ tìm cách về đạo quán, không ngừng chọc vào bát cơm.

Thẳng đến khi Tống Vân chủ động gắp cho cậu một ít đồ ăn, chính là sườn xào chua ngọt cậu yêu thích nhất.

Nhưng lần này Thẩm Bạch giận dỗi cầm bát cơm lên dời đi.

[Tiểu Bạch hôm nay không ăn đâu, chỉ ăn cơm trắng. Hừ hừ.]

Thẩm Bạch tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Quyết định tối nay không ăn dù chỉ một chút đồ ăn, từ nay về sau cậu sẽ là một người lạnh nhạt.

Nhìn thấy cậu như vậy, Tống Vân đau đầu vì sao bé con này lại tức giận như vậy?

"Được rồi, nếu em không muốn ăn thì anh sẽ ăn."

Xem ra hai ngày nay hắn đã quá chiều chuộng Thẩm Bạch, khiến cho bé con này hư hỏng đến mức nghĩ đến việc bỏ trốn.

Vẻ mặt vốn lạnh lùng của Tống Vân càng trở nên lạnh lùng hơn. Sau khi gả vào Tống gia, Thẩm Bạch còn muốn chạy trốn?

Hắn nghĩ, nếu đem chân ai đó bẽ gãy...

Ánh mắt của Tống Vân rõ ràng đến mức hai chân Thẩm Bạch vô thức co rúm lại.

Người xấu này, mấy ngày trước đã nói muốn bẽ gãy chân cậu.

[Tại sao anh ta lại nhìn Tiểu Bạch như vậy? Sẽ không thực sự bẽ gãy chân Tiểu Bạch đấy chứ? QAQ]

Thẩm Bạch có chút sợ hãi, ăn nhanh cơm trong bát. Sau đó, vội vàng trở về phòng.

Việc đầu tiên cậu làm khi trở về là khóa cửa phòng ngủ một cách cẩn thận.

[Như vậy người xấu sẽ không thể bẽ gãy chân mình. Hừm, Tiểu Bạch muốn ngủ một mình, để người xấu ngủ ngoài cửa.]

Tống Vân ở tầng dưới có chút khó chịu khi nhìn những món ăn mà Thẩm Bạch yêu thích vẫn còn nguyên.

Không muốn ăn thì đừng ăn, hắn sẽ không chiều chuộng Thẩm Bạch nữa.

Mấy ngày nay hắn thực sự bị điên. Tại sao hắn lại nghĩ đến việc đối xử tốt với bé con ngu ngốc đó chứ?

Thẩm Bạch chỉ là tiểu bạch nhãn lang, dù có đối xử tốt với Thẩm Bạch đến đâu, Thẩm Bạch vẫn muốn chạy trốn.

Hắn gắp miếng sườn chua ngọt trong bát ra ăn.

Hắn nghĩ, nếu ngày mai không cho Thẩm Bạch ăn ngon. Mấy bữa nữa sẽ đói bụng, lúc đó Thẩm Bạch sẽ thành thật ngoan ngoãn hơn.

Quản gia Lý ở một bên nhìn hai người tựa hồ như đang cãi nhau, nhanh chóng gõ gõ vào điện thoại di động. Vẻ mặt trở nên có chút ngưng trọng.

Khi Tống Vân lên lầu, phát hiện cửa phòng ngủ đã bị khóa. Hắn suýt nữa cười nhạo bản thân trong lòng.

Đúng lúc hắn đang định lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa thì điện thoại di động của hắn reo lên.

Hắn nhấc điện thoại lên thì thấy Triệu Phong Ninh đang gọi cho mình.

"Có chuyện gì?"

Giọng điệu của Tống Vân rõ ràng có chút tức giận, nhưng vì đang nói chuyện điện thoại nên Triệu Phong Ninh không nhận ra.

"Tống ca, anh đến nhanh đi. Trần ca đã xảy ra chuyện."

Nghe tiếng nhạc ồn ào bên kia, Tống Vân chỉ nói:

"Chẳng phải cậu đang ở quán bar sao? Có thể xảy ra chuyện gì?"

"Anh sẽ biết khi đến đây."

Tống Vân vốn không muốn đi, nhưng nhìn cánh cửa đóng chặt, hắn vẫn nói:

"Chờ tôi."

*

Trong quán bar.

"Lão cha vừa mới nói cho tôi biết. Tôi tưởng nhà tôi sẽ không liên hôn gia tộc gì đó, nhưng không ngờ lại bắt tôi kết hôn với người lạ mặt."

Tô Mạc Trần nhấp một ngụm rượu, nói:

"Điều quan trọng là tôi chưa từng nhìn thấy người đó bao giờ. Tôi không biết là con trai hay con gái, đẹp hay xấu. Lão cha không nói gì còn tự ý sắp xếp bắt tôi kết hôn.”

Tống Vân nhướng mày:

"Vậy khi nào cậu sẽ kết hôn?"

Tô Mạc Trần: "Không có khả năng, tôi sẽ trở thành tu sĩ sống ở đạo quán. Tôi không muốn kết hôn!!"

Tô Mộc Trần tức giận, giọng nói có chút to tiếng.

Anh không muốn kết hôn, đánh chết cũng không muốn.

"Để em nói cho anh biết, dù có trở thành tu sĩ hay sống ở đạo quán anh cũng có thể kết hôn. Cha mẹ anh có chịu để anh đi không?" Diệp Cẩn nói.

Tống Vân cũng gật đầu: "Ừ."

Tô Mạc Trần đập bàn, càng tức giận hơn.

"Vậy thì tôi sẽ trở thành nhà sư."

Vừa dứt lời, anh lại nghe thấy Diệp Cẩn nói:

"Anh phải cạo đầu để trở thành nhà sư, anh có chắc mình làm được không?"

"Đường đường là chủ tịch tập đoàn Tô thị, đột nhiên muốn cạo trọc đầu..."

Tống Vân còn chưa nói xong, Tô Mạc Trần đã nhịn không được nữa.

"Đừng nói nữa, tôi không đi là được chứ gì?"

Cuối cùng, Tô Mạc Trần bất lực trở về và uống rượu đến say khướt.

Tống Vân cũng uống rất nhiều. Nhưng thay vì về nhà, hắn đi thẳng đến căn hộ gần công ty.
« Chương TrướcChương Tiếp »